Chương 9

Đạo diễn Tần nhìn thấy Trường Tuế nhìn chằm chằm vào mái nhà, hỏi: “Sao vậy?”

Trường Tuế thu hồi ánh mắt, không đáp lại lời của đạo diễn Tần mà nhìn thẳng vào bà Tần đang đứng trước mặt.

Bà Tần bị ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm, cảm thấy lạnh lẽo không thể giải thích được.

Trường Tuế nhìn bà Tần, ánh mắt lạnh lùng lập tức dịu lại: “Bà Tần, bà tin vào Phật giáo sao?”

Bà Tần sửng sốt, theo bản năng nhìn liếc nhìn đạo diễn Tần, rồi hỏi: “Làm sao cô biết?”

Bà tin tưởng phật giáo nhiều năm, trên người không đeo bồ hộ mệnh hay chuỗi hạt nào, chỉ ăn mặc bình thường, theo logic mà nói, nhìn bề ngoài thì không thể nói rằng bà tin vào phật giáo.

Đạo diễn Tần cũng ngạc nhiên nhìn Lê Vãn.

Trường Tuế chỉ hơi mỉm cười, cũng không trả lời, cô chỉ nhìn thấy toàn thân bà Tần có ánh sáng vàng nhàn nhạt, biết rằng bà đã tin vào Phật giáo nhiều năm và đang thành tâm bái lạy.

Cô lớn lên trong chùa, ngày ngày tụng kinh và thờ phật, tất cả thầy trò trong chùa đều có ánh sáng vàng để bảo vệ mình khỏi ma quỷ, nên khi nhìn thấy ánh sáng vàng quen thuộc trên người bà Tần, cô cảm thấy hơi ấm áp.

Cô chỉ noi: “Vào xem lão phu nhân đã.”

Lúc này đạo diễn Tần mới phản ứng lại, vội hỏi mẹ mình: “Mẹ đâu?”

Bà Tần nói: “Ở phòng trên tầng.”

Đạo diễn Tần trịnh trọng hỏi: “Gọi điện cho Tiểu Xuyên chưa?”

Bà Tần nói: “Gọi rồi, nó đang trên đường trở về nhà.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà.

Trường Tuế chậm rãi đi theo phía sau bọn họ vào nhà.

Vừa bước vào nhà, cô đã cảm thấy một cơn ớn lạnh phả vào mặt.

Cái này không phải là lạnh tự nhiên, mà là hơi lạnh của quỷ khí dày đặc, đối với người thường, chứ đừng nói đến những người có thể chất yếu hơn, chỉ một cỗ khí lạnh này thôi sẽ không chịu nổi, cơ thể sẽ trở nên yếu hơn mà không hề hay biết.

Trường Tuế theo họ lên tầng hai.

Đạo diễn Tần gọi ‘mẹ” rồi quỳ xuống trước giường.

Bà cụ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Một bác sĩ tư nhân mặc áo choàng trắng đứng ở bên giường: “Bà cụ đột ngột qua đời. Đáng tiếc, khi chúng tôi đến nơi thì đã quá muộn. Xin chia buồn.”

Bà Tần đặt tay lên vai đạo diễn Tần, quỳ xuống, nức nở nói: “Buổi sáng mẹ ăn cơm vẫn ổn, mẹ còn gọi điện cho Tiểu Bắc, mẹ thấy dễ chịu hơn nhiều. Ăn xong mẹ nói mẹ buồn ngủ, mẹ muốn ngủ một lát, khi tôi lên xem, mẹ đã không dậy được nữa…”

Khi bọn họ nói chuyện, Trường Tuế đi ra khỏi căn phòng này, một mình đi dạo quanh biệt thự.

Sau khi đạo diễn Tần khóc một lúc, lấy lại bình tĩnh thì phát hiện Trường Tuế đã mất tích.

Trường Tuế đi một vòng quanh biệt thự từ trong ra ngoài, cuối cùng quay lại phòng khách, chỉ nghe được âm thanh mở cửa xe ở bên ngoài, ngay sau đó, Trường Tuế nhìn thấy một nam sinh có vóc dáng cao lớn từ bên ngoài chạy vào, hai người chạm mặt nhau, cậu ta hơi bất ngờ, sau đó lập tức chạy lên trên tầng, trong miệng gọi: “Bà nội!”

Ngay sau đó nghe được tiếng khóc từ trên tầng truyền đến.

Khuôn mặt Trường Tuế không hề thay đổi, lại đi ra khỏi phòng khách, đi ra ngoài nhà, lập tức đi qua đình viện, đi tới sân ngoài nhìn căn nhà này, sau đó từ từ lùi lại phía sau, cứ lùi lại cho đến khi có thể nhìn rõ bố cục hoàn chỉnh của căn nhà này, đôi mắt cô hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo.

Căn nhà này rõ ràng là một trận pháp trấn hồn, không phải để cho người sống ở, rõ ràng là dùng để trấn áp ác quỷ.

Cô ở bên ngoài nhìn một lát, sau đó quay lại vào nhà.

Đạo diễn Tần đang ở phòng khách hút thuốc, nhìn thấy cô, lập tức đi lại hỏi: “Cô đi chỗ nào vậy?”

Trường Tuế theo thói quen hỏi lại thay thế câu trả lời: “Căn nhà này các ông vào ở còn chưa đến một tháng đúng không?”

Đạo diễn Tần ngẩn người: “Làm sao mà cô biết được.”

Trường Tuế hỏi: “Sau khi các ông vào đây ở, có phải xảy ra rất nhiều chuyện hay không?”

Lúc này bà Tần cũng đi ra, nghi ngờ nhìn Trường Tuế hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”

Trường Tuế nói: “Người tới giải quyết phiền toái của các người.”

Bà Tần nhìn về phía đạo diễn Tần: “Chồng à, đây là có ý gì chứ? Phiền toái gì chứ?”

Đạo diễn Tần cau mày nói: “Không phải lúc trước bà vẫn luôn nghi ngờ căn nhà này không sạch sẽ sao? Hôm nay trước khi bà gọi điện cho tôi, cô ấy nói với anh, mẹ đã mất rồi…”

Bà Tần lập tức chấn động, kinh ngạc nhìn Trường Tuế.

Trường Tuế nhếch môi cười: “Cô à, cô đừng nhìn cháu tuổi còn nhỏ, cháu là học trò thân cận của đại sư Tuệ Viễn của chùa Thanh Sơn, từ nhỏ lớn lên ở trong chùa.”

Tên tuổi của Khương Tô chỉ được biết đến ở vòng đặc thù, cho nên đợi đến lúc cần thiết, cô vẫn sẽ dọn ra khỏi chùa Thanh Sơn.

Bà Tần lắp bắp kinh hãi: “Cô là học trò của đại sư Tuệ Viễn?”

Tuệ Viễn là cao tăng nổi tiếng, chùa Thanh Sơn chính là nhờ ông ấy nên thanh danh mới lan xa.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói từ trên tầng hai truyền xuống dưới: “Cô nói dối người khác cũng có lý lắm? Tại sao tôi lại không biết trong chùa có nữ hòa thượng?”