Chương 6

Chuyên viên trang điểm cúi thấp xuống vẽ lông mày cho Trường Tuế, đột nhiên ngửi ngửi, nói: “Cô dùng nước hoa gì vậy? Thật thơm, dùng của hãng nào vậy?”

Trường Tuế theo bản năng ngửi thử, chỉ ngửi thấy mùi nước hoa trên người chuyên viên trang điểm, cô nói: “Tôi không dùng nước hoa.”

Trang điểm xong, cô được gọi đi chụp ảnh tuyên truyền.

Khi Trường Tuế không có biểu cảm chính là tiêu chuẩn của một gương mặt chán đời, khi nhìn máy ảnh, đôi mắt đen kịt, dường như có thể nhìn xuyên qua máy ảnh đến người đứng ở đằng sau, khi cười lên trên má xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhỏ, lại là khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ.

Ngoại hình của cô khá trẻ con, chỉ cao khoảng một mét sáu, tay chân gầy gò, tuy mới mười chín tuổi nhưng nhìn cô như trẻ vị thành niên.

Cô ăn ảnh đến mức chụp như thế nào cũng đẹo, thợ chụp ảnh rất hài lòng, rất nhanh đã chụp được hai bộ ảnh.

Sau khi làm xong tất cả, tiếp theo chính là chờ cơ hội thử vai.

Đợi ba ngày.

Mập mạp rất kích động gọi điện cho Trường Tuế, nói là tìm được một cơ hội thử vai.

“Nghe nói đạo diễn Tần Diệu Văn thấy được bộ anh chụp của cô, đích thân gọi cô qua thử vay? Mặc dù chỉ là một vai diễn nhân vật nhỏ vài phút, nhưng có thể xuất hiện vài phút trong phim điện ảnh của Tàn Diệu Văn, chỉ cần lộ mặt, vậy cũng đủ rồi.” Mập mạp vừa lái xe vừa kích động nói: “Đợi lát nữa khi thử vai cô không cần khẩn trương…”

“Cồm cộp.” Trường Tuế cắn thêm một miếng sô cô la.

Mập mạp đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, trên mặt cô gái nhỏ không hề có dáng vẻ khẩn trương, hắn nghi ngờ: “Không phải là cô quen biết với Tần Diệu Văn chứ?”

Trường Tuế gật đầu: “Không quen.”

Mập mạp: “…”

Sau đó mập mạp phổ cập một ít thông tin của Tần Diệu Văn cho Trường Tuế.

Tần Diệu Văn bây giờ là đạo diễn nổi tiếng nhất ở trong nước, ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng, phim của ông đã giành được nhiều nam nữ diễn viên xuất sắc nhất, đồng thời ông còn được xếp ở vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng các diễn viên muốn hợp tác nhất.

Mập mạp nói đến miệng khô khốc, lại hỏi: “Hạ Luật, cô biết Hạ Luật không? Anh ta là nam chính của bộ này.”

Trường Tuế nghiêm túc suy nghĩ, vẫn lắc đầu.

Mập mập: “… Thôi vậy, sau này lại nói với cô.”

Mập mạp dẫn theo Trường Tuế đến trước quầy tiếp tân báo danh, sau đó được mời vào.

Họ được đưa đến phòng trà.

Ngay lúc mập mạo định gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong trước.

Một dáng người cao mặc áo sơ mi đen và đội mũ bóng chày bước ra khỏi đó.

Trường Tuế ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của người vừa bước ra từ bên trong.

Dưới vành mũ là một đôi mắt rất đẹp, hàng mi đen dày hơi cụp xuống, nhìn vào có cảm giác vô cùng sâu thẳm, sâu thẳm không gợn sóng, chỉ có một vẻ tĩnh lặng lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lẽo.

Chỉ một cái liếc mắt nhẹ nhàng như vậy, anh ta chuyển ánh mắt, khuôn mặt vô cảm mà đi ngang qua Trường Tuế.

Trường Tuế ngửi được mùi hương trên người anh ta, mắt lạnh, sạch sẽ, mùi rất thơm, giống như tuyết.

Sau đó nghe được giọng nói hơi kinh ngạc của mập mạp: “Người này giống như là Hạ Luật.”

Trong văn phòng, một người đàn ông đi ra, nhìn thấy mập mạp và Trường Tuế nói: “Đến thử vai đúng không?”

Mập mạp nhìn người đàn ông, lập tức giật mình, trên mặt tươi cười: “Nhà sản xuất Chu, chào ông, tôi là Hoàng Chính, quản lý của giải trí Nhạc Văn, đây là Trường Tuế, đến đây thử vai.”

“Cô chính là Trường Tuế đúng không?” Nhà sản xuất Chu lập tức lộ ra biểu cảm buồn cười, hiển nhiên là trước đây đã nghe qua tên Trường Tuế, không khỏi nhìn cô thêm vài lần, mới quay đầu nói với người bên trong: “Đạo diễn Tần, cô gái gọi là Trường Tuế đến rồi.” Nói xong quay đầu lại tiếp đón bọn họ: “Mời vào.”

Mập Mạp vội vàng dẫn Trường Tuế đi vào, ngồi trên sô pha chào hỏi với Tần Diệu Văn, lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Tần Diệu Văn, lập tức lại giật mình, vội vàng chào: “Thầy Triệu.”

Người đàn ông ngồi bên cạnh Tần Diệu Văn đúng là Triệu Thần An, anh ấy xuất thân là diễn viên, đã giành được tất cả các cúp, đã hai năm không nhận đóng phim, bây giờ đang chuẩn bị trở thành đạo diễn, lần này nghe nói Tần Diệu Văn đã đích thân mời anh ấy đóng phim.

Anh ấy năm nay ba mươi ba tuổi, có khuôn mặt đẹp như tượng điêu khắc và sâu thẳm khiến cho tất cả các diễn viên nữ cũng phải mơ ước, anh ấy có khói chất điềm tĩnh trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ nam tính, cảm giác thờ ơ xa lánh các mọi người hàng nghìn km.

Anh ấy có lực hấp dẫn chết người đối với tất cả những người phụ nữ ở bất kỳ giai đoạn nào.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhất, cổ áo để mở tùy ý, ánh mắt liếc qua Trường Tuế, hơi cúi xuống xem như chào hỏi.

Mặc dù anh ấy không lớn tuổi, nhưng bởi vì thành tích xuất sắc, lại bởi vì cha anh ấy là Triệu Vân Xuyên – họa sĩ nổi tiếng, hơn nữa Triệu gia ở Thành Bắc cũng là một gia tộc giàu có có xuất thân và thực lực nên anh ấy có địa vị cao trong giới. Mọi người ở trong vòng đều kính cẩn gọi anh ấy là thầy Triệu.

Tần Diệu Văn ngồi bên cạnh rót trà, ngẩng đầu nhìn Trường Tuế liếc mắt một cái, mời hai người bọn họ ngồi xuống.

Mập mạp vội vàng ngồi xuống, Trường Tuế lại không ngồi, từ khi cô vào cửa, đã nhìn thẳng vào Tần Diệu Văn.

Tần Diệu Văn năm nay đã hơn năm mươi tuổi, làm đạo diễn, dãi nắng dầm mưa, ông ấy không quan tâm đến những thứ này, cũng không chăm sóc bản thân tốt, mặc một chiếc áo phông màu xám, nhìn qua chính là dáng vẻ của người đàn ông trung niên 50 tuổi bình thường, nhưng khí chất thật ra có mấy phần nho nhã, chỉ là lúc này sắc mặt của ông nhìn không được tốt, dường như rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt, trong ánh mắt đều là tơ máu.

Nhưng ở trong mắt của Trường Tuế, lại hoàn toàn không phải như vậy, ấn đường của Tần Diệu Văn biến thành màu đen, ánh mắt vẩn đυ.c không ánh sáng, quanh thân bao phủ bởi một bóng đen như sương mù màu xám, mắt thường không thể thấy được, không chỉ có như thế…

“Mẹ của ông chết rồi.”