Chương 39

Lưu Oánh: “...???”

Trường Tuế đột nhiên cười: “Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi.”

Lưu Oánh nhìn bộ dạng không có tiền đồ này của Trường Tuế, lập tức có chút hận không rèn sắt thành thép: “Cô có phải ngốc hay không? Hạ Luật đều như vậy rồi, cô còn ngốc nghếch đến gần.”

Trường Tuế liếʍ cây kem, nói đương nhiên: “Đó là bởi vì bây giờ anh ấy còn chưa thích tôi, chờ khi anh ấy thích tôi rồi sẽ không như vậy nữa.”

Lưu Oánh bị cô làm tức giận đến mức bật cười: “Sao cô biết được anh ta sẽ thích cô?”

Trường Tuế lại cắn một miếng kem, đôi mắt đen nhánh ánh lên ý cười: “Anh ấy sẽ.”

Lưu Oánh buồn cười vừa tức giận lại bất đắc dì: “Nếu tôi có phần tự tin này của cô, chắc là chuyện gì cũng có thể làm được.”

Ngày thứ năm Trường Tuế vào đoàn phim, Tần Nhất Xuyên lại đây thăm ban.

Cậu ta đến vào buổi chiều, không đến khách sạn trước, mà kéo vali lại đây chào hỏi Tần Diệu Văn đầu tiên, đối mắt nhìn khắp nơi, giống như đang tìm người nào đó.

Tần Diệu Văn biết cậu ta đang tìm ai: “Tiểu Khương ở khách sạn ngủ, còn chưa tới.”

Khuôn mặt Tần Nhất Xuyên nóng lên, không được tự nhiên nói: “Ai nói con tìm cô ấy?”

Tần Diệu Văn quay đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không chọc thủng lời nói dối này.

Tần Nhất Xuyên ngồi ở bên cạnh ông một lúc, thật sự ngồi không yên: “Con mang vali về khách sạn trước.”

Tần Diệu Văn hỏi: “Lần này định ở mấy ngày?”

Tần Nhất Xuyên đã đứng dậy kéo vali đi rồi, cũng không quay đầu lại nói: “Con xem tình hình đã.”

Cậu ta không trực tiếp quay về khách sạn, mà tìm người hỏi số phòng của Trường Tuế trước, sau đó mới đến khách sạn.

...

Trường Tuế bị âm thanh của chuông cửa đánh thức, bụng đầy tức giận đi mở cửa.

Mở cửa ra, nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đứng ở cửa, cô hơi bất ngờ.

Tần Nhất Xuyên đã cắt tóc ngắn, cắt đầu như con nhím, càng nhìn càng thấy ngũ quan của cậu ta đẹp, thoải mái lại có tinh thần, nhiều ngày như vậy gặp lại Trường Tuế, cậu ta có hơi mất tự nhiên: “Cái kia, tôi lại đây thăm ban cha tôi, sau đó thuận tiện hỏi anh mập có có gì cần mang đến cho cô hay không, anh ấy bảo tôi mang cho cô hai con vịt quay, nói là món cô thích ăn nhất...” Cậu ta vừa giải thích, vừa giơ túi xách trên tay lên.

“Ồ. Cảm ơn anh.” Trường Tuế nói, nhận lấy túi trên tay của cậu ta.

Tần Nhất Xuyên nhìn cô hất mấy sợi tóc hỏi: “Vừa rồi cô đang ngủ sao? Có phải tôi đánh thức cô rồi hay không?”

Vốn dĩ bụng Trường Tuế đầy tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Tần Nhất Xuyên vì thay đổi kiểu tóc mà đẹp trai hơn trước kia, còn có vịt quay mình đang xách, cũng không tỏ ra tức giận.

Đúng lúc Triệu Thần An từ hành lang đi qua.

Trường Tuế thăm dò chào hỏi anh ta: ‘Thầy Triệu.”

Tần Nhất Xuyên cũng quay đầu lại, gọi một tiếng anh.

Triệu Thần An dừng bước chân, ừ một tiếng, hỏi: “Tiểu Xuyên lại đây thăm ban sao?” Anh mắt đảo qua cái túi Trường Tuế đang ôm trong ngực.

“Em tới đưa cô ấy ít đồ, là người đại diện của cô ấy nhờ em mang giúp cho cô ấy.” Tần Nhất Xuyên có hơi không được tự nhiên giải thích.

Triệu Thần An gật đầu, sau đó hỏi: “Đi cùng nhau chứ.”

Vốn dĩ Tần Nhất Xuyên muốn nói thêm mấy câu với Trường Tuế, nhưng Triệu Thần An đã nói như vậy, cậu ta chỉ có thể nói được, sau đó đưa túi cho Trường Tuế, lại hỏi cô: “Cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Triệu Thần An thản nhiên nói: “Gọi cô ấy làm gì, cô ấy còn chưa bắt đầu quay phim, đi thôi.”

Tần Nhất Xuyên ồ một tiếng, sau đó nói: “Chúng tôi đi trước đây. Vịt quay còn nóng, cô có thể ăn trước một ít.”

Trường Tuế gật đầu.

Tần Nhất Xuyên và Triệu Thần An đi trước.

Trường Tuế vừa mới chuẩn bị vào phòng, cửa phòng bên cạnh mở ra, Hạ Luật đi ra.

Trường Tuế hỏi: “Hạ Luật, anh có muốn ăn vịt quay không?”

Hạ Luật lập tức trả lời: “Không muốn.”

Trường Tuế cũng không xấu hổ không nhụt chí, xách vịt quay về phòng.

Theo quan sát của cô, lời Hạ Luật nói với cô, đã vượt qua 99% người trong đoàn phim.

Cô muốn ngủ cũng không ngủ được, vì thế ở trong phòng giải quyết một con vịt quay, sau đó đến phim trường.

...

Mỗi một bộ phim của Tần Diệu Văn, Tần Nhất Xuyên đều sẽ lại đây thăm ban, nhϊếp ảnh gia của đoàn phim, các nhân viên đều là nhóm hợp tác lâu năm với Tần Diệu Văn, có thể nói là nhìn Tần Nhất Xuyên lớn lên, quan hệ cũng rất thân thiết.

Tần Nhất Xuyên người đẹp nói ngọt, rất được hoan nghênh ở đoàn phim.

Hôm nay là một ngày nắng nóng, Trường Tuế bung dù đen, áo đen quần đen bọc bản thân kín mít.

“Cô như vậy không thấy nóng sao?” Trương Uyển Đình hỏi.

Cô ta mặc váy hai dây hoa nhí, tóc buộc hai bên ở hai bên vai, bởi vì khuôn mặt thanh tú, nhìn ra có vài phần đơn thuần.

“Không nóng.” Trường Tuế trả lời.

Khi Trường Tuế dẫn theo Trương Uyển Đình đến phim trường, nhìn thấy Tần Nhất Xuyên và một nhóm người của đoàn phim đang ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm.

Mà bên kia Hạ Luật ngồi một mình cúi đầu nhìn điện thoại chờ diễn, có vẻ có hơi cô đơn.

“Người kia là Tần Nhất Xuyên con trai của đạo diễn Tần.” Trương Uyển Đình vui vẻ nói.

“Cô biết?” Trường Tuế hỏi.

“Ai mà không biết chứ, mặc dù anh ấy không ra mắt, nhưng còn nổi tiếng hơn nhiều diễn viên nam.” Đôi mắt Trương Uyển Đình dính chặt lên người Tần Nhất Xuyên: “Ngoài đời còn đẹp trai hơn ảnh trên mạng.”

Điểm này Trường Tuế cũng đồng quan điểm, Tần Nhất Xuyên quả thật là lớn lên đẹp trai.

Cậu ta đứng ở đó giống như hạc giữa bầy gà, lóa mắt lại sáng ngời, rất khó không gây chú ý cho người khác.

Tần Nhất Xuyên nhìn Trường Tuế, đôi mắt lập tức sáng ngời, vừa muốn gọi cô, đã thấy cô đi về phía của Hạ Luật.