Chương 40

Trường Tuế rất tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Luật.

Bàn tay đang lướt điện thoại của hạ Luật tạm dừng lại một chút, đôi mắt đen dưới mái tóc quét qua góc áo của cô, nhỏ đến mức khó phát hiện ra đôi mắt vừa chuyển động.

Trường Tuế vừa muốn nói cái gì đó.

Bên kia đã có người gọi Hạ Luật qua bắt đầu quay.

Hạ Luật ấn tắt điện thoại, cũng không liếc nhìn Trường Tuế một cái, đứng dậy đi qua.

Anh vừa đi, Tần Nhất Xuyên lập tức đi tới.

“Cô có quen với hoàn cảnh ở đoàn phim chưa?” Tần Nhất Xuyên tùy ý ngồi xuống ghế của Hạ Luật.

Trường Tuế nói: “Không có gì không quen cả.”

Hoàn cảnh khắc nghiệt nào cô cũng từng làm qua, ở đoàn phim ngoài việc hơi ồn ào ra, mỗi ngày cô đều ăn ngon ngủ ngon, thật sự không có gì để bắt bẻ.

Nhưng ngày hôm qua cô biết được từ chỗ Mập Mạp mình ở đoàn phim lâu như vậy, cuối cùng thù lao chỉ có hai vạn, cô có hơi chán nản.

Một lá bùa của Khương Tô có thể bán được năm vạn, bà ấy tùy tiện cũng có thể kiếm được hàng chục hàng trăm triệu, cô ở đây nhiều ngày như vậy, mới kiếm được hai vạn, Mập Mạp nói như này vẫn là nhiều, nói kiếm tiền trong ngành giải trí rất dễ phải không?

Cứ như vậy, khi nào cô mới có thể tích cóp đủ công đức?

Nếu muốn kiếm tiền, có lẽ vẫn nên trở về nghề cũ.

Trường Tuế im lặng suy nghĩ một lúc, đột nhiên quay đầu bình tĩnh nhìn Tần Nhất Xuyên.

Hai chiếc ghế này kê rất gần nhau.

Tần Nhất Xuyên đột nhiên bị đôi mắt đen nhánh của cô nhìn chằm chằm, tim đập thình thịch, theo bản năng muốn lùi về phía sau kéo khoảng cách, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được, yết hầu hơi di chuyển, hơi khẩn trương: “Chuyện, chuyện gì vậy?”

“Bên cạnh anh có bạn bè nào có tiền mà gặp ma quỷ hay không?” Trường Tuế hỏi.

Tần Nhất Xuyên không phản ứng lại, ngây người một chút: ‘Hả?”

Trường Tuế nói: “Bị quỷ ám cũng được.”

Tần Nhất Xuyên: “… Dường như không có. Làm sao vậy?”

Trường Tuế thở dài một hơi, có hơi buồn phiền: “Tôi rất thiếu tiền, nếu anh có bạn bè có tiền gặp ma quỷ hay bị quỷ ám có thể giới thiệu cho tôi.”

Tần Nhất Xuyên có hơi kinh ngạc: “Cô rất thiếu tiền sao? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Còn thiếu bao nhiêu? Tôi có thể cho cô mượn trước.”

Khuôn mặt cậu ta đầy quan tâm và lo lắng, Trường Tuế nhìn cậu ta, trong lòng có hơi cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, vấn đề thực tế vần còn tồn tại: “Tiền mượn không dùng được.”

Tần Nhất Xuyên nhíu mày nói: “Cô thiếu bao nhiêu tiền? Cô có thể cầm trước tiền chỗ này của tôi dùng trước, không cần phải vội trả, khi nào có tiền trả cho tôi cũng được.”

Trường Tuế nhìn cậu ta, chớp mắt: “Anh không sợ bị tôi lừa tiền sao?”

Tần Nhất Xuyên lập tức nói: “Cô không phải loại người như vậy.”

Trường Tuế nghiêng đầu, khóe miệng cong lên: “Chúng ta mới quen nhau bao lâu, làm sao anh biết được tôi không phải loại người như vậy?”

Tần Nhất Xuyên nghẹn lại, có hơi ngại ngùng, lại có hơi kiên định: “Tôi biết.”

Trường Tuế đột nhiên cảm thấy cậu ta có mấy phần đáng yêu.

Cô khẽ cười, thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn anh.”

Tần Nhất Xuyên giật mình, đột nhiên đỏ mặt, không được tự nhiên lẩm bẩm: “Tôi cũng không giúp cái gì được cho cô… Nhưng nếu cô thiếu tiền, tại sao không thể mượn được?”

Trường Tuế nói: “Việc này giải thích rất phức tạp, tóm lại tôi thiếu tiền chỉ có tiền tôi kiếm ra được mới có thể dùng, cho nên nếu anh có việc như vậy, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.”

Tần Nhất Xuyên gật đầu, lại nói: “Tôi bảo cha tôi giới thiệu cho cô ít tài nguyên.”

Trường Tuế tìm tòi nghiên cứu cậu ta trong chốc lát, đột nhiên dí sát vào, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm cậu ta: “Vì sao anh đối xử với tôi tốt như vậy? Có phải anh thích tôi hay không?”

Tim Tần Nhất Xuyên đập thình thích? Kinh ngạc sửng sốt, cả người cứng đờ, không đợi não cậu ta kịp phản ứng lại, miệng đã phủ nhận theo bản năng: “Cô, cô đừng hiểu lầm, tôi không có! Tôi, tôi chỉ xem cô như em gái mà thôi.”

Tần Nhất Xuyên vừa phủ nhận, trái tim đập thình thịch.

Thích cô, sao có thể?

Cô không phải mẫu người mà cậu ta thích!

Cậu ta chỉ tò mò về cô thôi.

Còn có bởi vì cô nhìn mềm mại nhỏ bé như vậy, nhìn chính là bạn bè, cảm giác bộ dạng của cô rất dễ bị thương, nhịn không được muốn bảo vệ cô.

Hơn nữa lần trước cậu ta còn làm cô bị thương, trong lòng cậu ta vẫn rất áy náy.

Tim cậu ta đập nhanh như vậy, cũng chỉ bởi vì cô cách mình gần như vậy... Gần đến mức có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn của cô, làn da của cô sao lại tốt như vậy, cũng không trang điểm, nhưng nhìn vừa trắng vừa mềm, không hề có chút tì vết, đôi mắt của cô cũng rất đẹp, lông mi vừa dài vừa cong...

Sao mà cô lại cách mình gần như vậy chứ, gần đến mức cậu ta có thể ngửi được một mùi hương rất thoải mái dễ ngửi trên người cô...

Bùm bụp, bùm bụp...

Đôi mắt Trường Tuế cong lên: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, không cần khẩn trương như vậy.”

Trường Tuế biết Tần Nhất Xuyên là vì lúc trước suýt nữa thì bóp chết cô, cho nên trong lòng vẫn luôn áy náy, muốn đền bù cho cô.

Cô cũng không nói ra, chỉ cười giơ tay vỗ lên đầu Tần Nhất Xuyên giống như cậu ta là một con cún lớn: “Tiểu thiếu gia, tôi còn lớn hơn anh hai tháng, thật sự tính ra, anh phải gọi tôi một tiếng chị.”

Tần Nhất Xuyên đầu tiên là bị động tác thân thiết của cô làm cho sửng sốt, ngay sau đó trên mặt hiện lên vệt đỏ khả nghi, không dám tin tưởng mở to mắt: “Sao có thể!”