Chương 35

Lưu Oánh vẫn còn chết lặng.

Trường Tuế nói tạm biệt với cô ta, sau đó đẩy cửa sân đi vào.

Lưu Oánh đứng ở ngõ nhỏ, theo bản năng sờ lên miếng Phật bài trên cổ, vẻ mặt mờ mịt bị che lấp bởi màn đêm tối tăm.

Mãi cho đến khi lái xe đợi thật lâu không thấy Lưu Oánh quay lại xe ra hỏi, Lưu Oánh mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn cửa sân, quay người lên xe rời đi.



Bây giờ Tần Diệu Văn rất tin tưởng Trường Tuế, ngày khởi quay cũng đặc biệt hỏi Trường Tuế.

Bà Tần cũng ở trên wechat nói cho Trường Tuế biết, nói trong nhà đã thảo luận, vẫn quyết định không bán căn nhà.

Nơi này vốn dĩ là hiện trường án mạng, đó là ngôi nhà bị ma ám.

Ngày đó cảnh sát đưa hai hài cốt từ nơi đó ra, hơn nữa bà cụ Tần lại vừa mới chết ở đây.

Những hàng xóm xung quanh đều tung tin đồn căn nhà này có điều khác thường.

Muốn bán, cũng chưa chắc bán được. Nếu bán đi, chỉ sợ cũng bị lỗ một khoản lớn.

Hơn nữa Trường Tuế cũng nói “thứ không sạch sẽ” ở đây đã không còn, lại còn nói phong thủy của căn nhà này rất tốt, có thể trấn tà, hơn nữa quả thật là căn nhà này chứa đứng rất nhiều tâm huyết của bọn họ, vì vậy quyết định không bán.

Sau khi đoàn phim khởi động máy, bới vì suy nghĩ đến Trường Tuế là một người mới hoàn toàn, cho nên Tần Diệu Văn bảo Trường Tuế đến phim trường trước vài ngày để làm quen với cách làm việc của đoàn phim

Trước khi Trường Tuế vào đoàn, Mập Mạp đã thuê một trợ lý để chăm sóc cho Trường Tuế.

Trợ lý là một cô gái lớn hơn Trường Tuế hai tuổi, gọi là Trương Uyển Đình.

Nhìn dáng vẻ rất thanh tú, ăn mặc cũng theo sát trào lưu, là cô gái nhỏ xinh đẹp, ở cùng với Trường Tuế, nếu không nhìn vào khuôn mặt, nhìn cô ta càng giống minh tinh hơn.

Trường Tuế vẫn luôn mặc những chiếc áo phông dài tay hoặc áo hoodie, thể chất cơ thể không cho phép cô ở dưới nắng lâu nên đã quen với việc mặc áo dài tay.

Khi đến trường quay, Trướng Tuế không sử dụng ba lô mà Mập Mạp chuẩn bị cho cô. Mà cô mang theo chiếc ba lô to màu đen của mình, nhưng trợ lý đã chuẩn bị hai vali, cũng không có ý định giúp Trường Tuế xách ba lô.

Từ nhỏ Trường Tuế đã có thói quen việc của mình thì mình làm, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Mặc dù công ty rất coi trọng tương lai phát triển của Trường Tuế, nhưng công ty cũng có mười mấy nghệ sĩ, dù sao Trường Tuế cũng chỉ là một người mới, nếu đối xử với cô quá tốt, sẽ khiến cho những nghệ sĩ khác trong công ty khó chịu.

Cho nên công ty cũng chưa phân xe riêng cho Trường Tuế, lái xe đưa cô đến khách sạn của đoàn phim rồi lập tức rời đi.

Trương Nhã Đình kéo hai vali của cô ta đi ở đằng trước, hôm nay trời nhiều mây, Trường Tuế cũng không mở ô, đeo ba lô của mình đi chậm ở đằng sau.

Trường Tuế mới đi đến cửa lớn của khách sạn, đã chạm mặt Triệu Thần An và trợ lý của anh ta, hai người một trước một sau đi từ cửa khách sạn đi ra.

Trường Tuế đeo một chiếc ba lô còn to hơn cả cô, quá lộ liễu, hơn nữa ăn mặc lị giản dị, nhìn không giống như diễn viên vào đoàn phim, ngược lại càng giống một du khách đeo ba lô đi du lịch quanh năm. Mặ duù trợ lý của Triệu Thần An không biết cô, nhưng vẫn ngạc nhiên nhìn cô hai lần, chủ yếu là vì ngạc nhiên rằng cô nhỏ đến thế mà có thể xách được một chiếc ba lô to như vậy, nhìn rất nặng.

Trường Tuế nhìn thấy Triệu Thần An, dừng bước chân, mỉm cười với anh ta: “Thầy Triệu.”

Khi Triệu Thần An thấy Trường Tuế, bước chân đi ra ngoài rõ ràng có hơi chậm lại, sau đó dừng hẳn, hơi gật đầu, hỏi: “Tại sao chỉ có một mình cô? Người trong công ty của cô đâu?” Nói xong dùng ánh mắt ý chỉ trợ lý bên người.

Trợ lý lập tức đi lên nói: “Đưa ba lô cho tôi đi, tôi mang lên giúp cô.”

Mặc dù chiếc ba lô này cũng không được xem là nặng đối với cô, nhưng Trường Tuế không có ý định từ chối ý tốt của Triệu Thần An, bỏ ba lô xuống đưa cho trợ lý của Triệu Thần An, sau đó nói: “Trợ lý của tôi đi lên trước rồi.” Sau đó cô nói với trợ lý: “Ba lô của tôi có hơi nặng.”

“Không có việc gì, sức của tôi rất lớn.” Trợ lý nói nhận lấy ba lô của Trường Tuế, vốn dĩ hắn ta cho rằng chiếc ba lô này sẽ không quá nặng, dù sao nhìn Trường Tuế mong manh yếu đuối như vậy, không có khả năng mang ba lô quá nặng, kết quả hắn ta vừa nhận lấy, lập tức bị trọng lượng của chiếc ba lô làm cong người xuống, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, có hơi xấu hổ.

Triệu Thần An nhìn, sau đó nói với Trường Tuế: “Cậu ấy đưa cô lên, tôi đi trước.”

Trường Tuế ngoan ngoãn nói: “Vâng, cảm ơn thầy Triệu.”

Triệu Thần An nhìn chằm chằm cô, sau đó đi ra ngoài.

Trợ lý giúp Trường Tuế mang ba lô đến tầng 18, kết quả Trương Đình Uyển không ở đây.

Phòng khách sạn mà Trường Tuế ở là phòng thương vụ, còn trợ lý ở phòng phổ thông, hai người không ở cùng một tầng, Trường Tuế nghĩ Trương Uyển Đình chắc là đi trước để cất hành lý, bảo trợ lý của Triệu Thần An để ba lô của cô ở cửa là được rồi.

Trợ lý của Triệu Thần An giúp cô mang ba lô đặt trước cửa rồi đi trước.