Chương 36

Trường Tuế đứng ở cửa chờ Trương Uyển Đình, đợi mười phút cũng không thấy cô ta đâu.

Cô không có phương thức liên lạc với Trường Uyển Đình, lại không biết số phòng của cô ta, chỉ có thể đứng ở đây đợi cô ta, kết quả không chờ được Trương Uyển Đình, lại chờ được Hạ Luật trước.

Một mình Hạ Luật đi ra từ phòng bên cạnh phòng của Trường Tuế.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen có mũ, nhìn như vừa mới ngủ dậy chưa sửa sang lại, tóc đen có hơi rối, khi nhìn thấy Trường Tuế, anh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh không phục lại dáng vẻ lạnh như băng, khuôn mặt vô cảm bước qua Trường Tuế.

Ở thời điểm anh sắp đi qua cô, Trường Tuế đột nhiên gọi tên anh: “Hạ Luật.”

Hạ Luật dừng bước chân, ánh mắt cũng nhìn qua.

Đôi mắt của anh có thể nói.

Anh dùng đôi mắt nói: “?”

Trường Tuế cong cong đôi mắt, cười tỉm tỉm: “Tôi họ Khương, gọi là Trường Tuế, chính là sống lâu trăm tuổi Trường Tuế.”

Hạ Luật: “...”

Trường Tuế nhìn anh: “Tôi chỉ muốn nói với anh điều này. Tạm biệt.” Cô nói xong còn vẫy tay nhiệt tình.

“...” Hạ Luật trầm mặc một lúc, không nói gì, lập tức rời đi.

Hạ Luật đi được một lúc, ở hành lang bên kia Lưu Oánh và trợ lý của cô ta mở cửa, khi Lưu Oánh nhìn thấy Trường Tuế, hơi bất ngờ, biểu cảm có hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục, đi tới chào hỏi cô: “Trường Tuế, cô cũng vào đoàn rồi sao?”

Trường Tuế nói: “Đạo diễn Tần bảo tôi vào đây học tập trước hai ngày.”

Lưu Oánh gật đầu nói: “Cũng đúng, trước đây cô chưa từng vào đoàn, lại đây học tập một chút cũng tốt.” Nói xong ánh mắt cô ta nhìn vào ba lô màu đen lớn trước mặt Trường Tuế: “Sao cô không vào phòng?”

Trường Tuế nói: “Thẻ phòng của tôi ở chỗ trợ lý của tôi, cô ấy về phòng của mình trước, giống như là quên mất tôi.”

Lưu Oánh có hơi bất đắc dĩ: “Sao trợ lý của cô không đáng tin như vậy chứ? Cô đợi ở đây bao lâu rồi?”

Trường Tuế nghĩ ngợi: “Hơn mười phút?”

Lưu Oánh lập tức nhăn mày lại: “Cô không gọi điện thoại cho cô ấy sao?”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Trương Uyển Đình đang đi từ trong thang máy ra đã đi đến bên này: “Ngại quá, vừa rồi tôi quên mất thẻ phòng của cô đang ở chỗ của tôi, nóng qua, tôi về phòng tắm rửa một lúc mới nhớ.” Cô ta nói xong, nhìn thấy Lưu Oánh, mắt lập tức sáng lên: “A! Lưu Oánh! Trời ơi, năm trước tôi thấy cô trên bộ phim điện ảnh kia, tôi rất thích cô đó!”

Lưu Oánh miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Cảm ơn.”

Trương Uyển Đình thuận tay đưa thẻ phòng cho Trường Tuế, sau đó tiếp tục nói chuyện với Lưu Oánh: “Xin chờ một chút, cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?”

Trường Tuế nhận thẻ phòng liền mở cửa.

Lưu Oánh thấy một màn này, có hơi bất mãn nhíu mày, sau đó hỏi Trương Uyển Đình: “Cô là trợ lý của Trường Tuế?”

Trương Uyển Đình lập tức nói: “Đúng vậy.”

Lưu Oánh hỏi: “Có phải cô chưa qua thực tập đã nhận làm công việc này hay không? Không có người dạy cô làm trợ lý của nghệ sĩ phải làm như thế nào sao?”

Trương Uyển Đình sửng sốt, ngay sau đó trên mặt hiện lên vài phần bất mãn, hơi cắn môi.

Trường Tuế vừa muốn xách ba lô đi vào, nghe thấy lời Lưu Oánh nói, cũng có hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô ta.

“Trường Tuế, cô cùng tôi đến đoàn phim nhé, chỗ này để trợ lý của cô thu dọn đi.” Lưu Oánh nói, giữ chặt tay đang xách ba lô của Trường Tuế, lôi tay cô nói: “Đi thôi.”

Trường Tuế có chút mờ mịt bị cô ta dẫn đi.

“Cô là diễn viên hay cô ta là diễn viên chứ? Bản thân chạy đi tắm rửa, ném cô lại ở chỗ này, không có một tí trách nhiệm nào, khi lại đây cũng không biết mở cửa cho cô trước, ngược lại lại đi nói chuyện với tôi trước, khi đưa thẻ phòng cho cô, cũng không giúp đỡ dọn đồ. Trợ lý của diễn viên phải hay chạy tới chạy lui, cô ta lại đi giày cao gót như vậy, cô ta làm diễn viên hay làm trợ lý?” Lưu Oánh đi vào thang máy liền bắt đầu trách mắng, nói xong còn hơi bất mãn nhìn Trường Tuế một cái: “Cô cũng là, ngốc nghếch, cũng không phản ứng lại.”

Trường Tuế bị cô ta nói có hơi ngại ngùng, gãi gãi phần da dưới tai, cười nói: “Tôi quen rồi.”

Cô không phải Khương Tô.

Khương Tô có thói quen được người khác chăm sóc.

Khi cô ở cô nhi viện, học được chuyện việc của mình thì mình làm, nếu làm không tốt, là sẽ bị mắng, bị đánh.

Cô luôn là người làm tốt nhất, vì cô sợ bị mắng, cũng sợ bị đánh.

Khi cô đi theo bên cạnh Khương Tô, cũng luôn rất tự giác mà chăm sóc cho Khương Tô, chính là sợ bị bà ấy bỏ rơi.

Chờ đến khi cô vào trong chùa, bởi vì địa vị cao, tuổi còn nhỏ, hơn nữa còn là con gái, trong chùa từ trên xuống dưới đều chiều chuộng cô không cho cô làm việc, nhưng thói quen của cô, vẫn tìm một chút gì đó để làm.

Giống như đã thành thói quen.

Lưu Oánh hiểu nhầm, cho rắng ý Trường Tuế nói là cô đã quen với thái độ như vậy của Trương Uyển Đình.

Cô ta nhìn Trường Tuế, trên mặt cô mang theo nụ cười ngoan ngoãn lại thẹn thùng, càng thêm chứng thực suy đoán của mình.

Ngày đó sau khi Khương Tuế vạch trần bí mật của mình, cô ta vốn dĩ cho rằng Trường Tuế là một người rất lợi hại, nhưng bây giờ xem ra, cô nhìn nhầm rồi, Trường Tuế đại khái chỉ là giỏi ở lĩnh vực nào đó, nhưng trong sinh hoạt, vẫn là cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, trợ lý cũng có thể tùy tiện bắt nạt cô.