Chương 34

Sắc mặt Trần Phi Duyệt ngồi một bên khác của Triệu Thần An cứng đờ.

Những người khác ở trên bàn cũng có hơi kinh ngạc nhìn Triệu Thần An.

Cuộc sống cá nhân của Triệu Thần An ở trong vòng rất sạch sẽ, thỉnh thoảng cũng có tin đồn, nhưng anh ta không trả lời lại, đối phương trong tin đồn luôn chủ động làm rõ, cũng không phải là người sẽ chắn rượu thay cho cô gái không quen biết.

Anh ta đã chắn rượu cho Trường Tuế, cũng không thể không cho anh ta mặt mũi, ngay cả một diễn viên kỳ cựu như Vương Thiến cũng như vậy, không chỉ vì địa vị của Triệu Thần An ở trong giới, mà còn kiêng kị địa vị của nhà họ Triệu ở Thành Bắc, có thể nói toàn bộ người trong vòng sẽ không có ai đi đắc tội với Triệu Thần An.

Nụ cười trên mặt Vương Thiến có hơi cứng lại, nhưng dù sao cũng là diễn viên lâu năm, ở trong vòng cũng lăn lộn mấy chục năm, nháy mắt khôi phục lại như bình thường: “Ôi, thầy Triệu lại anh hùng cứu mỹ nhân, cơ hội này tôi cũng không thể không cho rồi.” Nói xong cũng một hơi uống cạn sạch ly rượu của mình.

Triệu Thần An không hề để ý cười nhẹ nhàng nói: “Cô ấy xem như mỹ nhân gì chứ? Chẳng qua chỉ là một em gái nhỏ nhà tôi.” Anh ta nói, liếc mắt nhìn Trường Tuế: “Người lớn trong nhà có dặn dò riêng, bảo tôi phải chăm sóc cô ấy.”

Trường Tuế nhìn anh ta, cũng không rõ, người này vừa rồi còn phủi sạch quan hệ với cô, lúc này lại chủ động duỗi đùi ra cho cô ôm, nhưng ôm thì ôm, mặc dù cô rất không ủng hộ câu nói “cô ấy thì xem là mỹ nhân gì chứ” kia, nhưng vẫn lập tức nở ra nụ cười ngoan ngoãn thẹn thùng với anh ta.

Triệu Thần An cười như không cười thu hồi ánh mắt.

Nghe Triệu Thần An nói như vậy, mọi người trên bàn đều có hơi ngạc nhiên.

Trên mạng nới người mới ký hợp đồng với giải trí Nhạc Văn này có quan hệ thân thiết với nhà họ Tần, làm sao lại có quan hệ với nhà họ Triệu? Hơn nữa theo cách nói của Triệu Thần An, là mối quan hệ giữa người lớn trong nhà nhờ anh ta chăm sóc, quan hệ này cũng không giống nhau.

Tần Diệu Văn cũng lẩm bẩm trong lòng.

Lần trước khi Trường Tuế đến thử vai, Triệu Thần An cũng ở đó, tại sao không nghe thấy anh ta nhắc đến.

Mọi người cũng âm thầm suy nghĩ.

Tần Diệu Văn lại cười nói: “Được rồi, người ta là một cô gái nhỏ, còn chưa ra mắt nữa, Vương Thiến cô đừng bắt nạt người ta.”

Vương Thiến giận cười nói: “Tôi có chỗ nào bắt nạt cô ấy chứ, cái này không phải là muốn giúp em gái nhỏ rèn luyện tửu lượng sao.” Nói xong lại nói với Trường Tuế: “Em gái, em sẽ không trách bà già này chứ?”

Trường Tuế cười ngoan ngoãn: “Sẽ không đâu.”

Chỉ trộm nguyền rủa cô ta sẽ trải qua cuộc sống xui xẻo vài ngày thôi.

Sau khi chuyện nhỏ kết thúc, trên bàn lại khôi phục sự náo nhiệt.

Hai phần gà luộc cũng nhanh chóng được mang lên.

Có người hỏi: “Tại sao lại gọi thêm hai phần gà luộc nữa vậy.”

Triệu Thần An không trả lời, Trường Tuế vùi đầu vào ăn.

Bữa ăn này Trường Tuế ăn rất thỏa mãn, độ hảo cảm với Triệu Thần An tăng lên rất nhiều, cảm thấy Khương Tô tìm cho mình một chiếc đùi như vậy quả thật là không sai.

Trường Tuế ăn no xong lại hơi buồn ngủ, sợ ngủ ở chỗ này dọa đến mọi người, nói bản thân phải đi trước.

Cô là một nhân vật nhỏ, ở trên bàn cơm cũng là vùi đầu vào ăn, cũng không ai để ý đến việc cô ở hay đi.

Lúc này Lưu Oánh cũng đứng lên nói: “Tôi cũng đi trước, đúng lúc Tiểu Khương không có xe, tôi thuận đường đưa cô ấy về.”

Trường Tuế ngoan ngoãn chào tạm biệt những người khác, lại đặc biệt chào Triệu Thần An: “Thầy Triệu hẹn gặp lại.”

Triệu Thần An chỉ hơi gật đầu.

Trường Tuế muốn đi vệ sinh, Lưu Oánh nói cô ta ở cửa chờ Trường Tuế.

Chờ đến khi Trường Tuế đi từ cổng ra, nhìn thấy Lưu Oánh đang ngồi xổm cho một con mèo đi lạc ăn.

Ở trong hộp khẩu trang không biết từ khi nào là một miếng xương sườn hầm đóng gói.

Con mèo nhỏ vùi đầu ngậm lấy miếng xương ở trong hộp, đặt trên mặt đất gặm cắn, sau khi bị Trường Tuế dọa sợ, cảnh giác liếc mắt nhìn Trường Tuế một cái, lập tức ngậm lấy miếng xương sườn chạy mất.

Lưu Oánh quay đầu nhìn thấy Trường Tuế, bưng hộp xương kia lên, đặt ở trong góc, sau đó cười nói: “Vừa nãy tôi nhìn thấy ở đây có mèo đi lạc, nghĩ mang cho chúng nó ít đồ ăn. Rất đặc biệt, từ nhỏ tôi đã rất thích mèo.”

Trường Tuế nhìn Lưu Oánh bây giờ nở một nụ cười rất dịu dàng, ánh mắt cũng dịu xuống.

Lưu Oánh đi tới, cười sờ đầu Trường Tuế nói: “Đi thôi, chị gái đưa em về nhà.”

...

“Cô ở đây sao?” Lúc Lưu Oánh dừng xe ở ngõ nhỏ có hơi sợ hãi, cô vốn dĩ cho rằng Trường Tuế có quan hệ với nhà họ Tần và nhà họ Triệu, chắc cũng là phú nhị đại, không nghĩ tới, vậy mà lại ở nơi cũ kỹ âm trầm như vậy, xe không thể lái vào ngõ nhỏ này, cô ta nhìn bên trong, có hơi không yên tâm nói: “Bên trong giống như không có đèn, người nhà cô đều không ở nhà sao? Có cần tôi đi cùng cô vào không?”

Trường Tuế nhìn Lưu Oánh, đột nhiên nói: “Miếng Phật bà trên cổ của cô kia, không phải là thứ gì tốt.”

Trong nháy mắt Lưu Oánh cứng đờ, sau đó kinh ngạc nhìn Trường Tuế, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn.

Trường Tuế không đợi Lưu Oánh nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy nhìn chằm chằm vào mắt cô ta nói: “Tôi biết cô dựa vào nó mới có được như ngày hôm nay, thứ này vốn dĩ không nên thuộc về cô, cũng biết bây giờ cô chắc chắn luyến tiếc nếu bỏ nó. Chờ đến lúc cô thật sự gặp phải phiền phức, tới tìm tôi, tôi có thể giúp cô.”