Chương 33

Trường Tuế bình tĩnh nhìn vận mệnh của cô ta, gia đình giàu có, nhưng mệnh không đỏ thẫm.

Vừa rồi không có người sắp xếp tiếp đón, nên cô ta ngồi bên cạnh Triệu Thần An.

Lúc này cô ta nghiêng người qua, dường như nửa người đều dựa vào Triệu Thần An, chỉ sợ cô chỉ là cái cơ, Trần Phi Duyệt mượn cơ hội tiếp cận Triệu Thần An mới là thật, Trường Tuế để ý sắc mặt của Triệu Thần An có vẻ không vui, hơi di chuyển cơ thể, có hơi buồn cười.

Trường Tuế nhếch khóe miệng: “Đúng vậy.”

Trần Phi Duyệt như cảm giác được Triệu Thần An không vui vẻ, ngồi thẳng người lại.

Ánh mắt Triệu Thần An thâm thúy nhìn qua: “Vừa rồi cô nói cái gì?”

Trường Tuế chớp mắt: ‘Thầy tôi là Khương Tô, bà ấy nói bà ấy là người quen cũ của nhà họ Triệu, nếu tôi gặp phiền phức gì, có thể đi tìm nhà họ Triệu.” Cô cười tủm tỉm, dường như có hơi thẹn thùng: “Cho nên, sau này hy vọng thầy Triệu quan tâm nhiều hơn.

Triệu Thần An rất chắc chắn vài phần thẹn thùng kia là ảo giác của anh ta.

Cô gái trước mặt này, có thể vừa gặp đã thản nhiên nói mối quan hệ giữa hai người, còn trắng trợn muốn anh ta chiếu cố như vậy, một bộ dạng đương nhiên, thấy thế nào cũng không phải là người da mặt mỏng.

Nhưng điều khó giải thích hơn nữa là, anh ta cũng không cảm thấy chán ghét.

Đôi mày và ánh mắt sâu thẳm của anh ta trở nên thản nhiên hơn: “Ừ, tiền bối quan tâm đến hậu bối là đúng.”

Trường Tuế phản ứng rất nhanh, rất rõ ràng, khi nói đến tiền bối và hậu bối, Triệu Thần An không hề nhắc đến mối quan hệ với nhà họ Triệu kia, hoặc nói là, căn bản không thèm để ý.

Đối phương không thèm để ý đến mối quan hệ này, cô lại dán mặt đến nữa, có vẻ quá không biết xấu hổ rồi.

Trường Tuế chỉ là da mặt hơi dày, nhưng cũng không phải không có, vì vậy nở một nụ cười ngoan ngoãn của hậu bối: “Vâng, cảm ơn thầy Triệu.”

Sau đó không hề có ý trả lời lại anh ta.

Triệu Thần An lại có hơi bất ngờ, vốn dĩ cho rằng Trường Tuế sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Trường Tuế rất đói, khi bảo người phục vụ lấy cho mình thêm bát cơm thứ ba, Triệu Thần An liếc mắt nhìn cô một cái.

Chờ đến khi Trường Tuế ăn xong bát cơm thứ sáu, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của Triệu Thần Nam lộ ra một chút rạn nứt.

“Tiểu Khương, cô đã gọi phục vụ mấy bát cơm rồi? Nhìn không ra, cô nhỏ nhỏ gầy gầy, mà có thể ăn như vậy.” Trên bàn có người trêu ghẹo nói.

Trường Tuế thấy một bàn đều nhìn cô, không hề hoang mang lộ ra nụ cười thẹn thùng, nhìn muốn ngoan ngoãn có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn mang theo ngại ngùng: “Tôi còn phát triển cơ thể, cho nên ăn khá nhiều.”

Một bàn người: “…”

Cơ thể đang phát triển cũng không phải phát triển như vậy chứ?

Quan trọng là, cũng không thấy cô béo lên chỗ nào, nhìn bộ dạng của Trường Tuế, tay chân gầy gò, cô lại ăn mặc khá “giản dị”, trời nóng như vậy, cô vẫn mặc một chiếc áo dài tay màu đen, cũng không nhìn ra bụng, khuôn mặt như vậy, yên tĩnh lại xinh đẹp, rất mê hoặc, giống như cô gái nhỏ vừa ăn vừa đếm hạt gạo, kết qua còn ăn nhiều hơn ba người đàn ông, thức ăn trên bàn cũng mang lên thêm hai lần.

Triệu Thần An mỉm cười, gọi người phục vụ mang thêm năm món nữa.

Trường Tuế lập tức liếc mắt nhìn cảm kích, đĩa gà luộc trên bàn vừa rồi, rốt cuộc cô vẫn giữ mặt mũi không ăn quá nhiều, Triệu Thần An như nhìn ra, đặc biệt gọi thêm hai phần.

Lúc này Lưu Oánh nói đùa: “Chờ đến khi cô ra mắt, sợ không có nữ minh tinh nào còn dám nói mình là đồ tham ăn.”

Người nói vô tình, người nghe cố ý.

Lời nói của Lưu Oánh không có ý gì, chỉ là một lời nói đùa trêu trọc.

Biểu cảm của Trần Phi Duyệt khi cười có hơi không từ nhiên so với mọi người, bởi vì cô ta thường xuyên đăng weibo nói mình là đồ tham ăn, nhưng mỗi lần cô ta đăng đều là ảnh chụp trợ lý ăn.

Cô ta luôn có cảm giác như Lưu Oánh đang nói bóng gió mình.

“Em gái, em đã thành niên chưa?” Một nữ diễn viên hơn bốn mươi tuổi ngồi cũng bàn đột nhiên hỏi.

Tần Diệu Văn nhìn về phía Trường Tuế nói: “Tiểu Khương chắc là mười chín tuổi nhỉ?”

Trường Tuế gật đầu: “Tôi mười chín tuổi.”

Nữ diễn viên lập tức rót một ly rượu: “Vậy có thể uống rượu? Em gái làm sao mà em chỉ ăn mà không uống rượu chứ.” Nói xong, cô ta rót đầy ly rượu đặt lên bàn quay chuyển đến trước mặt Trường Tuế: “Nào, cùng chị uống một ly. Phi Duyệt cũng uống rồi, bàn này sao chỉ có em là không uống chứ.”

Trường Tuế nhìn chén rượu trước mặt, cười ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, chị Thiến, em không biết uống rượu.”

Chị Thiến cười ha ha: “Phi Duyệt không phải cũng nói không biết uống rượu sao? Khả năng uống rượu là do luyện tập, em gái không biết uống rượu là không được nhé.”

Trường Tuế vẫn không cầm ly rượu lên.

Tần Diệu Văn vừa muốn nói chuyện, Triệu Thần An ngồi bên cạnh Trường Tuế bỗng nhiên cầm ly rượu trước mặt Trường Tuế, hơi mỉm cười: “Chị Thiến, cô ấy vẫn là đứa trẻ, không cần gây khó dễ cho cô ấy, ly rượu này coi như là em kính chị.” Nói xong, thật sự uống một ngụm hết ly rượu trắng.