Chương 18

Tay cầm điện thoại của Tần Nhất Xuyên run rẩy, hai mắt đỏ hoe, đầu óc cậu ta chỉ nghĩ đến việc cậu ta đã bóp chết Trường Tuế.

Vừa mới gọi dãy số 120 này.

Trường Tuế ở trên sô pha đột nhiên thở hổn hển.

Mập Mạp sợ hãi lùi về phía sau một bước, Tần Nhất Xuyên sửng sốt, hai mắt lập tức đỏ bừng, hai mắt đỏ lên, đột nhiên nhào qua ôm lấy Trường Tuế, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Cô làm tôi sợ muốn chết!”

Trường Tuế ngây ngốc, chớp chớp mắt, hơi mờ mịt nhìn Mập Mạp với vẻ mặt nghi ngờ và sợ hãi: “Sao vậy?” Nói xong cô nhíu mày, cô họng vẫn còn rất đau.

Mập Mạp nơm nớp lo sợ mà nhìn “xác chết vùng dậy” - Trường Tuế nói: “Trường Tuế, cô không có việc gì chứ? Cô vừa rồi… Không có hơi thở, tim cũng ngừng đập, suýt chút nữa dọa chết hai người chúng tôi!”

Trường Tuế bình tĩnh nói: “Tôi bị thương sẽ như vậy.”

Thể chất của cô rất đặc biệt, khi chạm vào hồn quỷ, có thể lập tức tiếp nhận ký ức của bọn họ trước khi chết.

Khi cô thấy Tần Nhất Xuyên bị quỷ chiếm cơ thể, tất cả ký ức của ác quỷ ùa vào trong đầu cô, vừa rồi cô đã tiêu hóa được một phần trong số đó.

Và bây giờ cô đã nhìn thấy ký ức của ác quỷ trước khi chết.

Cô nhíu mày, nói với Tần Nhất Xuyên: “Cổ tôi đau, anh buông tôi ra đã.”

Tần Nhất Xuyên lập tức buông cô ra, mới bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, ánh mắt không được tự nhiên né tránh.

“Báo cảnh sát đi.” Trường Tuế không để ý tới cậu ta, bình tĩnh nói: “Thi thể của hai ác linh được chôn dưới tầng hầm.”



Cảnh sát rất nhanh đã tới.

Đạo diễn Tần và bà Tần cũng vội vã trở về.

Đồ vật dưới tầng hầm của Trường Tuế cũng thu dọn xong.

Ngay cả cảnh sát của đội cảnh sát hình sự cũng hơi sợ hãi khi nhìn thấy những lá bùa dán đầy bức tường dưới tầng hầm.

Nửa giờ sau, hai bộ xương một lớn một nhỏ được đào lên từ tầng hầm, cho vào cán nâng, cẩn thận được nâng ra khỏi tầng hầm.

Mập Mạp và Tần Nhất Xuyên đều đã thấy qua “cảnh lớn”, nhìn thấy hai bộ xương khô này cũng không sợ hãi.

Bà Tần không đành lòng nhìn, nhắm mắt lẩm bẩm: “A di đà Phật, a di đà Phật…”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự họ Nghiêm, khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt có hơi nghiêm túc: “Làm sao mọi người phát hiện ra?”

Bà Tần và đạo diễn Tần nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Trường Tuế đứng ở trong góc.

Trên cổ cô quấn một chiếc khăn lụa, che đi những vết ngón tay đã thâm tím lại.

Đội trưởng Nghiêm lập tức nhìn về phía Trường Tuế đang đứng: “Là cô phát hiện ra?”

Trường Tuế gật đầu.

Đội trưởng Nghiêm đi tới, ánh mắt sắc bén: “Làm sao cô phát hiện được?”

Trường Tuế không né tránh đôi mắt nhìn chằm chằm của hắn ta: “Tôi là bà cốt, có thể cảm ứng được mấy thứ này.”

Một cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh nghe xong, lập tức dò hỏi, vài phần ngạc nhiên, vài phần buồn cười: “Bà cốt?”

Trường Tuế nhìn cậu ta một cái, thấy bộ dạng của cậu ta đẹp trai, thêm vài phần kiên nhẫn, nói: “Họ là hai mẹ con, chủ nhân ban đầu của căn nhà này đột nhiên mất tích với vợ và con gái vào hơn ba mươi năm trước, về phần tại sao họ lại bị gϊếŧ chôn ở chỗ này, phải để các anh điều tra.”

Chàng cảnh sát trẻ tuổi có bộ dạng đẹp trai kia nghe xong, vẻ mặt lập tức đầy kinh ngạc: “Làm sao mà cô biết được?”

Đội trưởng Nghiêm nhíu mày.

Trường Tuế nhìn hắn ta, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đen kịt lóe lên ánh sáng: “Nếu tôi nói với anh, là hai người đó nói cho tôi biết, anh có tin không?”

Cảnh sát tất nhiên không tin lời trong miệng Trường Tuế nói, chỉ coi cô như cô gái nhỏ bị mê tín thời phong kiến hãm hại.

Đội trưởng Nghiêm bảo người cảnh sát trẻ tuổi lấy số điện thoại của Trường Tuế, bảo cô sẵn sàng hợp tác điều tra bất cứ lúc nào.

Người cảnh sát trẻ tuổi vỗ nhẹ vào đầu Trường Tuế, nửa đùa nửa thật nói: “Tuổi còn nhỏ nên học hành cho tốt, không nên học những thứ mê tín thời phong kiến này.”

Tần Nhất Xuyên nhìn tay cậu ta đặt trên đầu Trường Tuế, trong lòng vô cớ cảm thấy hơi khó chịu, nhìn thấy Trường Tuế không từ chối, ngược lại còn mỉm cười với người cảnh sát trẻ tuổi, Tần Nhất Xuyên càng không thoải mái.

Lại nhìn người cảnh sát trẻ tuổi kia có bộ dạng rất đẹp trai.

Tần Nhất Xuyên vô cớ cảm thấy hơi chua xót, chẳng lẽ cậu ta không đẹp trai hơn người cảnh sát trẻ tuổi này hay sao?

Tại sao cô lại lạnh lùng và ít nói chuyện với cậu ta như vậy?

Tần Nhất Xuyên lung túng suy nghĩ.

Đội cảnh sát hình sự rất nhanh rời đi.



“Tiểu Khương, thứ kia, cô đã giải quyết được nó chưa?” Đội cảnh sát hình sự vừa đi, bà Tần đã vội hỏi Khương Tô.

Trường Tuế vừa muốn nói chuyện, Tần Nhất Xuyên đã chủ động ôm trách nhiệm về mình: “Là con sai, là con tự ý chạy xuống, kết quả không những không giúp được gì, mà còn để cho thứ kia chạy mất.”

Trường Tuế nghe cậu ta nói như vậy, hơi bất ngờ liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Bà Tần hoảng sợ, ôm chuỗi hạt Phật trong tay vào ngực: “Con, con nhìn thấy sao?”

Tần Nhất Xuyên liếc nhìn Trường Tuế theo bản năng, sau đó gật đầu.

Bà Tần vội vàng nhìn Trường Tuế, vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Khương, vậy nó sẽ không gặp rắc rối chứ?”