Chương 17

Mập Mạp mắng một câu thô tục, không đành lòng nhìn: “Vậy đến bệnh viện chứ?”

Trường Tuế không chịu đựng nổi, từ từ nhắm mắt lại: “Không cần, tôi muốn ngủ một lát, cho dù xảy ra chuyện gì, mọi người cũng đừng động đến tôi.” Cô nói xong, hoàn toàn nhắm hai mắt lại, ngủ thϊếp đi.

Mập Mạp không thể tưởng tượng được: “Này là đã ngủ rồi?”

Tần Nhất Xuyên nhìn người nằm trên sô pha, sắc mặt tái nhợt ngủ say, trong lòng cảm thấy rất áy náy.

Mập Mạp nhìn cậu ta một cái, nói: “Cậu đi rửa mặt trước đi, trên mặt có máu, nhìn rất đáng sợ.”

Tần Nhất Xuyên có hơi mơ hồ.

Mập Mạp nói: “Vừa nãy không phải cậu bị cái kia, quỷ nhập vào người sao? Tôi ôm cổ cậu, lôi cũng không lôi được, sau đó Trường Tuế cắn đầu lưỡi, một ngụm máu phun lên mặt cậu, mới đánh thức được cậu.”

Tần Nhất Xuyên lại nhìn máu trên môi Trường Tuế, lúc này mới đi vào một nhà vệ sinh khác, nhìn qua gương, bị chính bản thân mình dọa nhảy dựng lên, trên mặt tất cả đều là vết máu, đều đã khô, cậu ta rửa mặt, lại đi ra ngoài, nhìn Trường Tuế nằm trên ghế sô pha, cậu ta đi lên tầng tìm chăn, đi xuống thì phát hiện Mập Mạp đã ra ngoài nghe điện thoại, cậu ta lấy chăn đắp cho Trường Tuế.

Động tác đặt xuống rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, sợ đánh thức cô, ánh mắt cậu ta quét qua vết ngón tay ngày càng đậm trên cổ cô, trong lòng lại càng cảm thấy áy náy, đắp chăn cho cô xong, cậu ta lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Mập Mạp ở trong sân nghe điện thoại, nhận điện thoại xong, quay đầu nhìn thấy Tần Nhất Xuyên hồn bay phách lạc, lại có hơi không đành lòng, đi qua vỗ vai cậu ta: “Không có việc gì, cũng không phải cậu cố ý. Cậu hút thuốc không?”

Tần Nhất Xuyên lắc đầu, lễ phép từ chối: “Tôi không hút, cảm ơn anh.”

Mập Mạp châm cho mình một điếu, sau đó nói: “Thành thật mà nói, nếu như vừa rồi không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng thật sự không thể tin được trên thế giới này có ma quỷ. Bây giờ cậu đã tin chưa.”

Tần Nhất Xuyên rầu rĩ gật đầu.

Con quỷ kia đã chiếm người cậu ta, cậu ta làm sao còn không tin được?

Cậu ta vẫn lo lắng cho Trường Tuế, quay đầu vào bên trong nhìn vài lần, hỏi: “Cô ấy sẽ không có việc gì chứ.”

Mập Mạp so với cậu ta còn yên tâm hơn: “Cậu yên tâm, vừa rồi cậu tới muộn, không thấy được năng lực của Trường Tuế, tôi giỏi như vậy, giống như là đóng phim thần tượng, những lá bùa đó bay lên trên với một lực lớn, hoàn toàn không quan tâm đến lực hút của trái đất, đuổi theo con quỷ kia chạy quanh phòng! Trường Tuế thật sự có năng lực, cô ấy nói không có việc gì, vậy chắc chắn là không có việc gì…”

Lúc ấy Tần Nhất Xuyên cũng thấy được, lá bùa cháy thành vòng tròn bay lơ lửng trong không khung, còn cô gái đứng trong ánh lửa.

Cảnh tượng lúc đó đã khắc sâu vào tâm trí cậu ta.

Mập Mạp lại nói tiếp: “Nhưng lúc sau cậu bị quỷ chiếm cơ thể quả thật là dọa người, cậu vung cánh tay lên như vậy, anh béo nặng như tôi, cũng trực tiếp bị cậu ném bay, cậu xông lên bóp chặt cổ Khương Tuế ấn cô lên tường, hai chân cô ấy đều rời khỏi mặt đất, tôi cũng nhào qua lôi cổ cậu, nhưng không có tác dụng gì, lúc ấy tôi bị dọa đến choáng váng, sợ cậu bóp chết cô ấy…”

Tần Nhất Xuyên khó chịu ngắt lời hắn: “Anh đừng nói nữa.”

Mập Mạp im miệng, để ý đến sắc mặt của cậu ta.

Trong lòng hắn có tính toán nhỏ, hắn nói những lời nói, mục đích chính là muốn cho Tần Nhất Xuyên áy náy, càng áy náy, cậu ta càng cảm thấy phải xin lỗi Trường Tuế, càng muốn bồi thường cho cô.

Tần Nhất Xuyên chính là con trai độc nhất của đạo diễn Tần, nếu Trường Tuế có thể vào vòng của cậu ta, đừng nói đến tài nguyên, ít nhất cũng không lo đến tỉ lệ xuất hiện.



Hai người cứ cách mười phút lại vào xem Trường Tuế đã dậy hay chưa.

Mập Mạp đi vệ sinh, Tần Xuyên đi vào phòng khách xem Trường Tuế có tỉnh dậy hay chưa.

Trường Tuế nằm trên sô pha, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lông mày thưa thớt nhưng lông mi đen nhánh, dài và dày, cô cứ ngủ như vậy, rất “yên bình”.

Tần Nhất Xuyên nhìn một lúc lâu, ma xui quỷ khiến, vươn một ngón tay ra để lên mũi cô…

Cậu ta đột nhiên thu tay về, trái tim hốt hoảng!

Tại, tại sao không có hơi thở?

Ngón tay Tần Nhất Xuyên vô thức co lại, cậu ta nuốt khan, lấy hết can đảm, đưa ngón tay vào nhân trung của cô, cẩn thận sờ nắn hơn mười giây, nhưng lại không cảm nhận được ít hơi thở nào. Cậu ta lại di chuyển hai ngón tay sờ vào động mạch trên cổ Trường Tuế… Không hề có mạch đập nào.

Hai chân Tần Nhất Xuyên mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Mập Mạp nói chuyện xong đi vào, nhìn thấy Tần Nhất Xuyên ngồi dưới đất, mặt không còn giọt máu nào nhìn Trường Tuế.

Hắn vội vàng đi tới, đè thấp âm thanh: “Làm sao vậy?”

Tần Nhất Xuyên cứng ngắc quay đầu lại, sắc mặt trắng bệnh giống như Trường Tuế đang nằm trên sô pha: “Cô… Cô ấy giống như đã chết.”

Mập Mạp hoảng sợ, chen tới, dùng ngón tay cảm nhận hơi thở của Trường Tuế.

“Mẹ kiếp, thật sự không có hơi thở.” Giọng nói Mập Mạp run run, sờ tay cô, rất lạnh: “Trường Tuế? Trường Tuế! Cô tỉnh lại đi! Mẹ kiếp, chết tiết, đừng dọa tôi.”

Tần Nhất Xuyên lẩm bẩm: “Tôi gϊếŧ cô ấy…”

Mập Mạp quay đầu: “Đừng thất thần nữa! Gọi 120 mau!”