Chương 14

Mập Mạp khăng khăng muốn cùng Trường Tuế đi xuống, đúng lúc Trường Tuế thiếu một người giúp đỡ, bát tự của Mập Mạp, đủ dương hỏa, cô lấy ra một viên thuốc màu đỏ bảo Mập Mạp uống, sau đó dùng chu sa vẽ một phù triện phức tạp ở lòng bàn tay Mập Mạp, thời điểm quan trọng có thể có tác dụng.

Chuẩn bị xong, cô bảo hắn lấy ba lô của cô đi theo.

“Đợi đã, để tôi mở đèn pin.” Đứng ở trước cái lỗ trên tường, Mập Mạp lập tức sờ điện thoại ở trên người.

“Không cần.” Trường Tuế nói, đầu ngón tay kẹp một lá bùa, nhẹ nhàng vung lên, chỉ nghe được “Phụt” một tiếng, lá bùa bốc cháy, phát ra ngọn lửa.

Mập Mạp nhìn đến ngây người.

Trường Tuế dẫm lên gạch vỡ trên mặt đất đi đến cái lỗ trên bức tường, đi dọc theo bậc thang kéo dài xuống dưới, lá bùa ở đầu ngón tay phát ra ánh lửa chiếu sáng con đường dưới hầm.

Mập Mạp đứng ở trước cái lỗ, nhìn ngọn lửa Trường Tuế kẹp ở đầu ngón tay giống như bị gió thổi lúc sáng lúc tốt, đột nhiên có hơi hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra, hắn cũng không phải kẻ bỏ của chạy lấy người, cắn chặt răng, ôm ba lô của Khương Tuế đi theo.

Tầng hầm này không biết bị bịt kín bao lâu, trong không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, rất khó chịu.

Hơn nữa loại không gian kín này, không khí chắc chắn không thể lưu thông, nhưng Mập Mạp lại có cảm giác giống như có từng cơn gió lạnh thổi qua bên người hắn.

Hắn nổi da gà đứng ở bậc thang đầu tiên, không đi xuống nữa.

Nhưng kỳ quái là, Trường Tuế chỉ kẹp một lá bùa, vậy mà vẫn luôn cháy một cách quỷ dị.

Tầng hầm này có hơi tối, có hơn ba mươi bậc thang, ở giữa còn có một đoạn vừa dốc vừa cong, bóng dáng mảnh khảnh của Trường Tuế kéo dài trên bức tường, cô cũng không nói lời nào, chỉ đi về phía trước, Mập Mạp càng cảm thấy sợ hãi, nhịn không được nói: “Không phải là quỷ ở dưới tầng hầm này chứ?”

Vừa dứt lời, đã thấy Trường Tuế đứng dưới tầng hầm, cô hơi giơ tay phải lên, khu vực được ánh lửa chiếu sáng đột nhiên trở nên rộng hơn.

Mập Mạp vừa nhìn thấy liền há hốc mồm, run rẩy ôm chặt chiếc ba lô màu đen vào trong lòng.

Tầng hầm này thật sự được bao phủ bởi giấy bùa...

Ngay cả những chỗ trên tường không dán giấy bùa cũng bị che phủ bới những phù triện màu đỏ mà hắn không thể hiểu được, nhưng có vẻ như đã lâu lắm rồi nên một số giấy bùa đã rơi khỏi tường xuống đất, những lá bùa dán trên tường cũng hơi mờ...

Trường Tuế đã đến trung tâm của tầng hầm.

Mập Mạp vội vàng theo sau, tầng hầm này rộng không đến ba mươi mét vuông, hơn nữa bên trong không đặt đồ vật linh tinh gì, mỗi góc đều có thể nhìn rõ, nhưng Mập Mạp lại cảm thấy bầu không khí khủng bố đến sởn tóc gáy.

“Để ba lô xuống.”

Trường Tuế vừa nói, khiến cho Mập Mạp suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Trường Tuế liếc mắt nhìn hắn một cái: “Bây giờ anh đi lên vẫn còn kịp.”

Mập Mạp đặt ba lô xuống đất, nhìn Trường Tuế, phát hiện biểu cảm của cô rất bình tình, hoàn toàn không có bộ dạng sợ hãi, hắn lấy lại bình tĩnh, nói: “Không phải, là vì cô đột nhiên nói chuyện khiến tôi giật mình.”

Trường Tuế cũng không vạch trần hắn, cô ngồi xổm xuống lấy ra ba cây nến ở trong ba lô, xếp thành một hàng rồi thắp sáng, sau đó lấy ra một chiếc lư hương nhỏ đặt trước các cây nến, rồi lấy ra một cái túi đổ tro vào bên trong. Cô lại lấy thêm tro rải thành vòng tròn có đường kính hơn một mét xung quanh nến và lư hương, cuối cùng cô ấy lấy ra ba cây nhang, châm lửa rồi cắm vào lư hương.

Mập Mạp nhìn chằm chằm Trường Tuế làm những việc này, phát hiện Trường Tuế rải tro thành hình vòng tròn kia, giống như tiêu chuẩn vẽ từ com pa.

“Nơi này thật là lạnh.” Bầu không khí này quá kinh khủng, Mập Mạp không nhịn được muốn nói chuyện để di dời sự chú ý.

“Bởi vì nơi này là chỗ có âm khí nặng nhất.” Trường Tuế nói.

Mập Mạp lập tức run rẩy, khẩn trương quay đầu nhìn khắp nơi: “Cô nói là, quỷ ở nơi này.”

Trường Tuế ngẩng đầu, nhìn lên làn sương mù dày đặc màu xám bao quanh trần nhà.

Mập Mạp cũng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy trần nhà màu xám.

Mập Mạp mở lòng bàn tay, nhìn phù triện đỏ tươi trên tay mình, trong lòng hơi bình tĩnh lại, lại nhìn Trường Tuế, chỉ thấy những ngón tay của cô đan vào nhau một cách kỳ lạ, đôi mắt nhắm nghiền, trong miệng lẩm bẩm, ánh sáng của ba cây nến rọi lên mặt cô, nhảy múa trên khuôn mặt tái nhợt.

Ngay sau đó, Mập Mạp phát hiện, khói bay ra từ ba cây nhang cắm trong lư hương vốn bay thẳng lên trên, khi chạm tới đầu Khương Tuế, dường như đã đυ.ng phải vậy gì đó, biến dạng và lan ra...

Cùng lúc đó, da đầu Mập Mạp đột nhiên tê dại!

Trong chớp mắt chỉ thấy bàn tay đang nắm của Trường Tuế đột nhiên thả lỏng, sau đó đột nhiên nắm lấy nắm lấy đỉnh đầu!

Màng nhĩ Mập Mạp đột nhiên cảm thấy đau nhức!

Một tiếng hét chói tai vang lên dưới tầng hầm.

Mạp Mạp sợ đến mức nhảy dựng lên, da đầu như nổ tung!

Nhìn từ góc đồ của mình, dường như Trường Tuế đã nắm lấy một thứ gì đó bằng tay phải rồi đập mạnh nó xuống đất một cách thô bạo!

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Ngọn lửa của ba cây nến trở nên chập chờn, tầng hầm lúc sáng lúc tối, bầu không khí khủng bố đạt đến cực điểm!

Trường Tuế bóp lấy cổ ác linh ném xuống đất, tay trái cầm một lá bùa, đang định đập vào người nó.

Ngay lập tức! Một cơn gió đánh úp lại từ phía sau lưng cô!