Chương 15

Đồng tử của Khương Tuế co chặt lại.

Không chỉ có một con!

Trong một giây cô thất thần này, ác quỷ bị cô ấn trên mặt đất lao về phía mặt cô!

Trường Tuế đành phải buông tay rút lui, ác quỷ đột nhiên biến thành một đám sương mù màu đen vô hình bay lên.

Trường Tuế đứng dậy.

Mập Mạp sợ đến mức không thể nói lưu loát: "Vừa rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy một bóng đen lao về phía cô...”

Trường Tuế quay đầu nhìn về phía Mập Mạp nói: “Nếu anh lại thấy chúng nó xuất hiện, chỉ cần dùng phù triện trong tay đánh lại chúng nó là được.”

Mập Mạp khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng vô cùng hối hận.

Trường Tuế đứng thẳng người, trong tay cầm một nắm lá bùa, chỉ thấy cô phất tay lên, bảy lá bùa trong tay lập tức bay lên trên.

Hai tay Trường Tuế nắm lại, trong miệng khẽ hô: “Cháy!”

Bảy lá bùa kia thật sự lơ lửng giữa không trung, bốc cháy và tự bốc cháy.

Phát ra ánh lửa lập tức chiếu sáng cả tầng hầm này.

Mập Mạp nhịn không được lùi về phía sau hai bước, dựa vào gần tường, không dám tin tưởng mà nhìn vào cảnh tượng quỷ dị trái với định luật Newton này.

Bảy lá bùa kia bốc cháy tạo thành vòng trò, lấy cô làm trung tâm, xoay xung quanh cô, Trường Tuế đứng ở trung tâm vòng tròn, cả người được ánh lửa chiếu sáng, đôi mắt tối tăm của cô lúc này sáng đến kinh người, hai bàn tay đan vào nhau, trong miệng niệm chú, lá bùa cháy lan ra lấy cô làm trung tâm.

Chiếu sáng mỗi góc âm u của tầng hầm.

Chỉ nghe được một tiếng thét chói tai.

Một bóng đen ở góc đông nam trên trần nhà lao về phía Trường Tuế với tốc độ cực nhanh.

Mập Mạp hét lên: “Cẩn thận.”

Trường Tuế đã chuẩn bị sẵn sàng, cô vung tay lên, lá bùa trong tay bay ra, bay thẳng về phía cái bóng màu đen.

Cái bóng màu đen né trái né phải trong không trung, nhưng lá bùa như một sinh vật sống đuổi theo nó.

Mập Mạp chết lặng.

Nhưng cái bóng màu đen đột nhiên quay người, lao thẳng về phía Mập Mạp.

Mập Mạp sợ hãi theo bản năng lấy tay chặn lại.

Sau khi bóng đen bay tới gần, lá bùa màu đỏ trên tay hắn đột nhiên phát sáng.

Bóng đen lập tức đổi hướng.

Mập Mạp vẫn còn sửng sốt, liếc nhìn phù triện trong lòng bàn tay, bỗng nhiên cảm thấy tự tin.

Đúng lúc này, một bóng đen khác lao về phía sau lưng Trường Tuế.

Trường Tuế đột nhiên quay người lại, đập lá bùa trong tay về phía bóng đen.

Bónh đen lập tức bắn ra, đập vào lá bùa trên tường, hét lên một tiếng đau đớn xuyên thấu, điên cuồng vặn vẹo.

Đúng lúc này bóng đen đang bị Mập Mạp truy đuổi nghe thấy tiếng kêu, sương mù đen xung quanh lập tức tăng lên! Không ngờ nó lại phớt lờ lá bùa màu vàng lao về phía Trường Tuế.

Trường Tuế khẽ quát một tiếng.

Bảy lá bùa màu vàng bay lơ lửng trên không đột nhiên bay ngược trở lại, bao vây bóng đen.

"Đừng làm tổn thương mẹ tôi.”

Đúng lúc này, một tiếng trẻ con thảm thiết vang lên.

Mập Mạp giật mình khi nghe thấy giọng nói của đứa trẻ, hắn quay người lại, trợn mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm vào góc phát ra giọng nói.

Không biết từ lúc nào một cô bé mặc váy hoa đang ngồi co ro ở đó, nhìn Trường Tuế với vẻ mặt sợ hãi.

Trường Tuế cũng thấy cô bé, cau mày.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ bậc thang.

Mập Mạp hoảng sợ, quay đầu lại, thất thanh nói: “Nhất Xuyên, sao cậu lại quay lại đây?”

Trường Tuế cũng quay đầu lại, nhìn thấy Nhất Xuyên, lập tức sửng sốt.

Tần Nhất Xuyên bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ đến ngây người.

Bóng đen màu đen bị Khương Tô bắt lấy nhân lúc cô ngây người thoát ra khỏi vòng vây của lá bùa, lập tức lao về phía Tần Nhất Xuyên.

Trong lòng Trường Tuế lộp bộp một tiếng! Muốn cứu cũng không kịp.

Tần Nhất Xuyên cảm nhận được cái gì đó, vừa quay đầu, cái bóng màu đen kia trong nháy mắt bao bọc quanh thân cậu ta, cổ họng cậu ta phát ra tiếng thống khổ khô khốc.

Mập Mạp bị dọa choáng váng.

Sương đen tan đi, “Tần Nhất Xuyên” mở mắt, đôi mắt giống như một cái động đen, không có chút ánh sáng nào.

Trong lòng Mập Mạp sợ hãi: “Nhất Xuyên, cậu không sao chứ?”

“Tần Nhất Xuyên” quay đầu, Mập Mạp nhìn thấy đôi mắt đen xì của cậu ta, trong lòng lập tức trùng xuống, còn không kịp phản ứng, đã bị cậu ta vung tay lên đánh bay ra ngoài!

Trường Tuế vừa muốn niệm chú, đột nhiên đôi mắt bị đôi bàn tay lạnh lẽo ở phía sau che lại.

Ngay sau đó cổ cô bị một bàn tay bóp chặt, dùng sức đập cô vào tường.

Cái gáy bị đập vào tường, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Cơn đau nhức truyền đến, hai mắt Trường Tuế biến thành màu đen! Nháy mắt trong đều trở nên trống rỗng.

Những lá bùa do cô điều khiển lập tức mất kiểm soát, rơi từ trên không xuống, nhanh chóng bốc cháy.

Bàn tay bóp cổ cô càng mạnh hơn, kéo chân cô rời khỏi mặt đất, Trường Tuế dùng hai tay nắm lấy cổ tay “Tần Nhất Xuyên”, ký ức về ác quỷ lập tức tràn vào đầu cô, đầu óc cảm nhận được một trận đau đớn, cô há miệng, trong cổ họng khó khăn mà phát ra những âm thanh đau đớn.

Đúng lúc này, Mập Mạp lao tới, dùng tay bóp cổ “Tần Nhất Xuyên” ở phía sau, đẩy cậu tar a, tức giận chửi: “Bỏ cô ấy ra!”

Nhưng tay của “Tần Nhất Xuyên” giống như kìm sắt, vẫn bóp chặt cổ của Trường Tuế, giống như nếu không bóp chết được cô sẽ không buông tay.