Chương 12

Da đầu Tần Nhất Xuyên đột nhiên tê rần, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Trường Tuế.

Trường Tuế chỉ nói một câu như vậy, cũng không thèm nhìn cậu ta, xoay người đi ra ngoài kêu dì giúp việc trong biệt thự rót trà cho mình.

Sau đó cô ngồi trên sô pha uống trà, đợi nhóm người sửa chữa đập hết tất cả bức tường.

Những người công nhân sửa chữa đứng trước bức tường bị đập vỡ, cảm thấy có gì đó âm trầm kỳ quái thấm vào người, lập tức xách cây búa đi ra ngoài, nói với bọn họ đã đập xong bức tường.

Đúng lúc này, Mập Mạp cũng tới nơi.

Hai tay hắn gắng sức ôm chiếc ba lô to màu đen của Trường Tuế bước vào, hắn không thể tin được Trường Tuế với tay chân gầy guộc, ngày hôm đó lại có thể dễ dàng xách chiếc ba lô nặng hai mươi ba mươi kg này.

“Tôi mang túi của cô đến rồi, trong này đựng cái gì vậy? Tại sao lại nặng như vậy.” Mập Mạp đặt ba lô xuống trước mặt Trường Tuế, phát ra âm thanh trầm khàn.

Khi ở trên xe thiếu chút nữa là hắn đã không nhịn được kéo khóa kéo ra, cuối cùng hắn vẫn chống cự được.

Tần Nhất Xuyên lập tức nhìn chiếc ba lô màu đen trên mặt đất trông giống như của khách du lịch.

Lúc này Mập Mạp cũng nhìn thấy cậu ta, sửng sốt, lập tức nhận ra cậu ta, hắn đi qua bắt lấy tay của Tần Nhất Xuyên: “Ôi, Nhất Xuyên đúng không? Chào cậu, tôi là người đại diện của Trường Tuế, cái kia, đạo diễn Tần đâu rồi?”

Mập Mạp nhận ra được Tần Nhất Xuyên, bởi vì Tần Nhất Xuyên là con trai độc nhất của Tần Diệu Văn, từ năm mười tuổi bị paparazzi chụp được, lập tức gây xôn xao sư luận vì bộ dạng quá đẹp trai, hơn nữa còn có thân phận là con trai độc nhất của đạo diễn lớn, hơn nữa bà Tần cũng là danh viện ở Thành Bắc, thân phận dát vàng càng khiến cho cậu ta được chú ý, từ năm mười tuổi xuất hiện trước mặt công chúng, mấy năm nay vẫn luôn có ảnh chụp của cậu ta lan truyền trên mạng, mỗi lần ảnh chụp bị lộ ra cũng có thể gây ra một cuộc bàn tán sôi nổi, không hề thua kém những tiểu sinh lưu lượng.

Quần chúng vẫn luôn cho rằng Tần Nhất Xuyên sẽ ra mắt làm diễn viên, nhưng khi Tần Diệu Văn tham gia phỏng vấn lại trả lại Tần Nhất Xuyên không có hứng thú với đóng phim, năm trước thi đỗ khoa đạo diễn của Học viện điện ảnh, có vẻ như có khuynh hướng thiên về công việc của cha mình hơn. Việc cậu ta không ra mắt làm diễn viên khiến người qua đường càng yêu mến cậu ta hơn. Cậu ta rất được săn đón, có thể nói mặc dù người này không ở trong giới, nhưng vẫn có một vị trí ở trong giới.

Mạp Mạp là người ở trong vòng, tất nhiên rất hiểu rõ với Tần Nhất Xuyên, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy tận mắt Tần Nhất Xuyên, nghĩ thầm, gương mặt này, không làm diễn viên thật là đáng tiếc.

Tần Nhất Xuyên có hơi khó chịu trước sự nhiệt tình quá mức của Mập Mạp, nhưng cậu ta là người có học thức, bắt tay Mập Mạp, sau đó rút tay lại nói: “Chào anh, cha tôi đến nhà tang lễ.”

Lúc này Mập Mạp mới đột nhiên nhớ ra, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, xin chia buồn.”

Tần Nhất Xuyên gật đầu, sau đó liếc nhìn Khương Tuế đang mở khóa ba lô lục lọi đồ trong đó, nói: “Anh là người đại diện của cô ấy à?”

Thầy bắt quỷ còn có người đại diện?

Mập Mạp vội nói: “Đúng vậy, cô ấy là người mới, vốn dĩ hôm nay chúng tôi đi thử vai, không nghĩ tới…”

Tần Nhất Xuyên nghi ngờ: “Thử vai?”

Mập Mạp nói: “Đúng vậy, cái này không phải là phim mới của đạo diễn Tần…”

Tần Nhất Xuyên cắt ngang lời nói của hắn, nhìn Trường Tuế: “Cô ấy là diễn viên?”

Mập Mạp nói: “Đúng vậy!”

Lúc này Trường Tuế mới ngẩng đầu lên nói với Tần Nhất Xuyên: “Tần tiểu thiếu gia, có thể tránh qua một chút không? Tôi có chuyện muốn nói với người đại diện của tôi.”

Tần Nhất Xuyên vừa nghe Trường Tuế gọi cậu ta là Tần tiểu thiếu gia thì nhíu mày, nhưng cậu ta chỉ mím môi, đột nhiên đứng lên đi ra khỏi phòng khách.

Mập Mạp nhìn theo Tần Nhất Xuyên rời đi, lập tức đi đến bên cạnh Trường Tuế, không kìm được kinh ngạc và tò mò: “ Làm sao mà cô lại được đạo diễn Tần đưa đến nhà.” Hắn lại liếc mắt nhìn phòng khách, đè thấp giọng nói: “Làm sao cô biết được mẹ đạo diễn Tần đã mất? Cô thật sự tính được sao? Cái này cũng quá chính xác rồi?”

Trường Tuế có thể tính chính xác như vậy, vậy trước đây cha hắn nói chuyện của Khương Tô, cũng là thật?

Hắn đột nhiên xoa cánh tay nổi da gà: “Điều hòa bật cũng thấp quá rồi, lạnh quá, quả nhiên là gia đình giàu có.”

“Không bật điều hòa, là âm khí làm lạnh.” Trường Tuế móc từ trong ba lô ra một tập giấy vàng: “Mẹ đạo diễn Tần không phải là đến tuổi thọ mà mất, là ác quỷ quấy phá.”

Giọng nói của cô rất bình thường, Mập Mạp lại giật mình, lập tức cảm thấy phòng khách vốn tưởng chừng rất rộng rãi và sáng sủa lại đầy gió.

Hắn cười khô khốc: “Đừng dọa tôi, Mập Mạp tôi từ nhỏ đã không sợ mấy thứ nhỏ này.”

“Phải không?” Trường Tuế lấy một con dao nhỏ từ trong ba lô ra, trải tờ giấy vàng lên bàn uống nước rồi cắt thành một chồng giấy có hình dài, đường cắt sạch sẽ gọn gàng, rất có kinh nghiệm.

Cô lại lấy một chiếc túi dây rút khác trong ba lô ra, lấy ra một chiếc đĩa nhỏ, một cây bút viết và một bình sắt nhỏ, sau đó cô đổ chất lỏng màu đỏ như cát lún từ bình sắt nhỏ đó ra và vo thành một cục trong chiếc đĩa nhỏ.

Mập Mạp tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Chu sa.”

Trường Tuế vừa nói vừa đặt từng dải giấy dài màu vàng lên bàn, tay phải cầm bút, lè lưỡi, đưa đầu bút lướt qua lưỡi ướt, sau đó đặt bút, ngòi bút đặt vào đĩa, ngâm trong chu sa rồi bắt đầu vẽ bùa.

Khi Tần Nhất Xuyên đi vào, nhìn thấy Trường Tuế quỳ trước bàn trà, sau lưng thẳng tắp, tay phải cầm bút, hai ngón tay trái căng ra chặn tờ giấy vàng, ngòi bút chấm trên chu sa dừng ở trên tờ giấy vàng, ngón tay mảnh khảnh, khi cổ tay xoay, đầu bút cùng di chuyển trên tờ giấy vàng, vẽ nên những đường nét huyền bí, kỳ lạ, từ đầu nét đến cuối nét, hoàn thành phù triện, chỉ dùng một nét bút, ở giữa không dừng lại bất cứ lúc nào, nét bút trơn tru.

Cô hơi cúi đầu, rũ mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh và tập trung, dường như tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào ngòi bút, nhưng động tác cổ tay lại vô cùng thoải mái và uyển chuyển.

Những phù triện tiếp theo lần lượt được vẽ ra.

Những đường màu đỏ trên mỗi hình gần như không thể phân biệt được bằng mắt thường, giống như ai đó đã vẽ hàng nghìn hàng vạn lần mới có thể thuần thục như vậy.

Vẽ liền 24 tấm, cô mới dừng lãi, đĩa chu sa cũng vừa vặn dùng hết.

Cô sắp xếp lại đồ vật một lần nữa rồi mới cất vào ba lô.

Sau đó cô gấp lá bùa viết trên bàn lại, rồi ngước mắt lên nhìn Tần Nhất Xuyên đã đứng sang một bên từ lúc nào.

Cô chỉ liếc nhìn cậu ta rồi quay đi, quay lại nhìn khung cửa kính phía sau.