Chương 7: Lần đầu gặp Phó Vị Dao

🍀Editor: Pypi🍀

“Có bạn gái chưa?”

“Đêm qua là tôi cứu cậu, muốn báo đáp tôi như thế nào?”

“Tôi sẽ đưa theo giá thị trường, tất nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với cậu, có yêu cầu gì, cứ việc nói.”

“Tôi bảo đảm cuộc sống sau này của cậu sẽ không có bất cứ khó khăn nào.”

Cô cứ mang dáng vẻ khí thế như vậy, khiến anh hoài niệm về cảnh tượng lần đầu tiên gặp Phó Vị Dao.

Lúc đó Thư Lam bị bắt chuyển trường, Trình Nghiên Châu cũng hết cách, may sao nhận được cuộc điện thoại của dì Trình, bà muốn báo đáp ngày đó mình đã nhận được sự giúp đỡ to lớn từ chị gái. Khi đó mẹ của hai anh em đã dùng hết số tiền lương mới chi trả được học phí, tuy không bao nhiêu, nhưng ân tình lúc đó đối với Trình Giai Đinh mà nói, giống như đưa than ngày tuyết, một giải lửa sém lông mày.

Nếu không bà căn bản chẳng có cách nào để hoàn thành việc học, chứ chừng nói đến chuyện tốt nghiệp sau đó làm việc ở Vân Dương.

Thư Lam thế là thuận lợi ở lại thành phố A, bước vào trường cấp ba đứng hạng cao trên bảng xếp hạng. Vào một ngày đầy nắng, Trình Nghiên Châu và em gái đem theo quà cáp đến cửa chào hỏi.

Nhà cửa của nhà họ Phó nằm trong khu vực bên bờ hồ nổi danh của thành phố, cả hai vừa đi vừa nhìn, như lạc vào bức tranh thuỷ mặc hùng vĩ, đi một bước lại há hốc mồm một lần, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Trình Thư Lam cất giọng: “Nhà dì Trình ở trong tiên cảnh sao?”

So với những gì nàng nhìn thấy trên TV chỉ có hơn chứ không kém.

Trình Nghiên Châu cũng không ngờ đến, anh chỉ nghe được từ miệng của những họ hàng thân thiết dưới quê rằng dì Trình gả cho một người rất tốt, còn tốt đến mức nào thì anh không rõ, lặng lẽ tìm vị trí của khuôn viên trên điện thoại, chỉ sợ bản thân mình mang đến quà cáp quá mức keo kiệt thì thật mất mặt.

Cũng may dì Trình không để ý, nhiệt tình dẫn hai người vào nhà, trên con đường đến hoa viên, ánh tà dương ôn nhu mà chiếu vào mặt trên của phiến lá xanh biếc, đóa hoa kiều nộn toả hương ngát mũi, những chú chim cứ mãi ca bên tai, người làm yên tĩnh chăm sóc hoa cỏ, anh thật sự là chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy trong đời.

Trình Nghiên Châu xem đến ngây người, không theo kịp bước chân của dì Trình, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, ngay sau đó một bóng trắng đột nhiên đυ.ng vào ngực anh, ôn hương đầy cõi lòng, hương thơm quyến rũ lòng người, anh chưa kịp nhìn thấy rõ thì người nọ lại chuyển ra phía sau anh, dùng sức tóm lấy nửa góc áo, âm thanh run rẩy, mềm mại chẳng có chút lực doạ, “Dư Đồng Đồng, em…”

Có thể nghe ra sự sợ hãi không hề nhẹ, một lúc cũng không nói ra được câu rõ ràng, Trình Nghiên Châu cúi đầu nhìn về phía bé trai, hai tay còn nắm chặt một nhúm sâu lông có cả lớn bé, cười hì hì hướng đến phía sau anh nói: “Chị tiểu Dư là người nhát gan.”

Vừa nói xong cậu nhóc lè lưỡi làm mặt quỷ.

“Lại nghịch ngợm gây sự, đêm nay chị lập tức đem nhóc về nhà!” Cô cứ nói những lời tàn nhẫn, lấy hết can đảm nắm cánh tay non mềm của cậu nhóc, đem đám sâu lông vứt trên mặt đất, sau đó nhấc cổ cậu nhóc lên rồi đi đến phía sau hoa viên.

Vừa xách cậu lên, vừa trách cứ: “Quỷ nghịch ngợm!”

Con đường mòn mặt trên được lót bởi từng phiến đá cao bằng hai ngón tay uốn lượn quanh co, làn váy trắng tuyết theo từng bước chân vẽ nên độ cong ưu nhã, nương theo cái cổ trắng nhỏ nhắn của cô gái, sợi tóc đen như gỗ mun chỉ cần dùng dây buộc tóc mang sắc màu của rượu champagne cũng toát lên vẻ quyến rũ, sườn mặt điềm tĩnh mà đẹp đẽ chợt lóe lên, như đang lạc vào tiên cảnh.