Chương 6: Cùng em họ vào khách sạn

Lục phủ ngũ tạng như muốn trào ra ngoài, Trình Nghiên Châu dựa vào tường, khó chịu mà che ngực lại.

Anh nghe thấy mọi người gọi nữ nhân bỏ dược vào ly rượu đó là "Tam tiểu thư", chỉ là anh trăm triệu lần không nghĩ là ly rượu đó, đưa tới đưa lui lại tới tay anh.

Một xấp tiền ném lên bàn, toàn là tờ màu hồng phấn.

Nguyễn Minh Châu cười đến đắc ý: “Cậu uống xong ly này thì số tiền đó là của cậu.”

Anh không muốn nên lấy cớ rời đi, nữ nhân đưa mắt ra hiệu, liền xuất hiện mấy người có thân thể cường tráng đi ra, rồi đè anh xuống ép anh uống ly rượu đó vào, từng giọt rượu nóng bỏng chảy xuống yết hầu, anh giãy giụa thì chỉ càng thấy mình không có sức lực, sặc đến đau cả l*иg ngực.

Sớm biết là chỗ như thế này thì anh đã không đồng ý làm phục vụ ở đây, quả thật là tự nhận quả đắng mà, Trình Nghiên Châu hoảng loạn mà đi tìm cửa để trốn ra ngoài.

Có ai không?

Thành thị hoa lệ, huy hoàng cùng huyện thành nhỏ bé và cũ nát thật sự cũng không có gì khác biệt, vì hai nơi này đối với anh chỉ đều là khinh bỉ và nhục nhã.

Ý thức dần dần mất đi, trong mơ hồ anh lần đầu tiên nhìn thấy có người vươn tay về phía mình.

Người đó có một bàn tay trắng đến lóa mắt, khuôn mặt lạnh giá như sương tuyết như hàm chứa sự tức giận ẩn sâu trong khuôn mặt xinh đẹp đó.

“Thần……” Tiên.

Một câu nói mơ hồ.

“Thẩm cái gì mà Thẩm? Trợn to đôi mắt cậu ra xem tôi là ai, là Phó Vị Dao, còn em cậu ở cách đây ngàn dậm đó.”

Quả nhiên là phiền toái mà, cô biết gia cảnh Trình Nghiên Châu không tốt nên dù đi đâu xin việc cũng không vào được chỗ tốt lành gì? nhưng cái vận khí này đúng là kém tới mức không ai so được, đắc tội ai không đắc tội, lại dính ngay Nguyễn Minh Châu.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Phó Vị Dao kêu hai người đem Trình Nghiên Châu đang ngất xỉu nâng lên trên xe, rồi quay đầu cùng Nguyễn Minh Châu nói chuyện.

Nhà họ Nguyễn sản nghiệp nhiều, nhưng con cái càng nhiều hơn, Nguyễn Minh Châu không có năng lực gì, trong nhà cho cô ta ăn nhậu chơi bời, nam nhân cũng như quần áo mặc sức mà thay đổi. Hôm nay Nguyễn Minh Châu xem như cho Phó Vị Dao chút mặt mũi mà buông tha, vả lại đã ầm ĩ nửa ngày làm cho tất cả hứng thú sớm đã bay đi hết.

Hai người mà Phó Vị Dao gọi đến đã đưa "Em họ” lên phòng khách sạn, cô cho họ tiền boa cực kỳ hào phóng rồi dặn dò hai người không được truyền ra ngoài.

Điện thoại cô cũng không có số điện thoại của mẹ nhỏ, nhưng thật ra cô cũng không tính sẽ gọi, cô mặc kệ Trình Nghiên Châu ngủ ở đây, còn bản thân thì chuẩn bị rời đi.

Nhớ tới Nguyễn Minh Châu khi nãy có nói tới thuốc, nên cô mở một chai nước khoáng, rồi ngồi xuống mép giường mà cao giọng gọi tên anh: “Trình Nghiên Châu!”

🍊 Hãy đề cử truyện nếu bạn thích Trình Nghiên Châu và Phó Vị Dao nhé 🍊

Gọi cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy, nước cũng không chịu uống, Phó Vị Dao cũng lười quản nên đem chai nước đặt ở đầu giường, lẩm bẩm: “Thật là phiền toái.”

Phó Vị Dao đứng dậy nhìn đến ngẩn ngơ, vì chỗ dưới bụng hắn nhô lên khỏi quần, cũng quá mức... lớn rồi, thật sự làm cho người ta khó mà xem nhẹ được.

“Trình Nghiên Châu, nhìn không ra cậu đó.”

Một ý niệm điên cuồng phát sinh trong đêm đen yên lặng.