Chương 5: Quá thông minh cũng không phải là tốt

Hai người đi ra ngoài như lướt qua nhau rồi đi về hai hướng đối lập.

Phó Vị Dao đi đường thì gặp mặt Ấm Áp sau đó hai người đi Spa để chăm sóc cơ thể.

Vì làm cùng bạn thân nên cô ngủ một chút, lúc sau tỉnh dậy thì tính ra cô chưa ngủ được mười phút, thấy vậy Ấm Áp lo lắng không thôi: “Quầng thâm mắt đã nghiêm trọng đến mức phấn cũng không che được kìa.”

“Không đến mức đó chứ?” Phó Vị Dao nhẹ nhàng mà ngáp một cái, mất ngủ là tật xấu mà cô không bỏ được, cô buồn ngủ từ nhà cho đến công ty cô thực tập, chẳng qua gần đây nó càng thêm nghiêm trọng, cô có đi khám bác sĩ vài lần nhưng bác sĩ cũng bó tay.

Cô đã thử qua rất nhiều biện pháp như phương pháp thôi miên để ngủ ngon, nhưng nhìn chung cô thấy, nó còn không hiệu quả bằng trước khi ngủ cô tự an ủi nữa.

Cũng như khi đến Spa này, cơ thể được lực xoa bóp nên các cơ mới được thả lỏng, mà cơn buồn ngủ cũng vì thế mà đến.

Bất quá, loại phương pháp này chỉ có ở chỗ này thôi, còn khi về nhà thì chứng mất ngủ của cô lại quay về, nên quầng thâm mắt càng ngày càng như gấu trúc, cô còn thấy bản thân rất có nguy cơ chết đột ngột.

“Vừa mới đi ra ngoài thì Vân lão sư nói tuần sau đến chỗ mình làm.”

Ấm Áp khó hiểu: “Không phải chứ, mỗi lần lại đây, ông ấy ghé ở đâu thì chỗ đó như cá chém thớt, nào giống như đi tìm nhân tài?"

Phó Vị Dao xác thực không thích ở bên ngoài, vô luận là có biểu hiện tự nhiên đến cỡ nào thì cô cũng không có thói quen đem phía sau lưng lỏa lồ cho người khác xem, cho nên mới nghĩ đến việc tìm người, vả lại ở nhà cô còn có một người để tìm kìa.

“Cá sắp chết thì sao quản được nhiều như vậy?” Phó Vị Dao phiền muộn mà thở dài: “Bằng không, cậu có biện pháp gì?”

Ấm Áp ghé vào bên tai cô, cười đến không có ý tốt.

“Không cần” cô quyết đoán cự tuyệt, rồi sau đó bồi thêm câu: “Dơ!”

“Vân lão sư kia nếu so về giá cả thì cũng đủ cho cậu tìm tám đến mười người sạch sẽ xinh đẹp đó.” Ấm áp lại mở chuyện bát quái: “Không phải sao, dù có dùng một vòng để đổi một người thì cũng không cùng đẳng cấp.”

Phó Vị Dao nhíu mày: “Sạch sẽ xinh đẹp có ích lợi gì?”

“Cũng không phải tìm bạn trai mà.” Ấm Áp biết được tính cách của cô, nên vui đùa không cố kỵ: “Cậu nhiều yêu cầu quá đấy, nếu không cậu thấy A Đại thế nào?”

Phó Vị Dao xin miễn cho kẻ bất tài: “Quá thông minh cũng không phải là tốt.”

Cô không cần phải tự đem phiền toái vào người, không lẽ cô còn chê trong nhà cô không đủ phiền sao?

🦖 Editor: Kyou 🦖

Bên ngoài cửa thang máy có mấy người la hét ầm ĩ, âm thanh không dứt bên tai, tựa hồ còn nói tới người mà cô quen.

Phó Vị Dao cùng bạn tốt nhìn nhau, chuẩn bị đi đường vòng.

Mấy chục người vây xem nên có quản lý và Lưu giám đốc đến để giải tán đám đông, đến cả người đầy mồ hôi lạnh.

Rồi khỏi nơi hóng bát quái thì có một vị khách quay qua nói nhỏ với bạn mình: “Nguyễn Minh Châu coi trọng một phục vụ là nam sinh đó, nhưng cũng hên là giám đốc không chịu thả người, cũng coi như ông ấy vẫn còn chút lương tâm, nên mới giằng co ở đây tới bây giờ.”

Một người khác: “Sợ là giằng co không được bao lâu thì nam sinh xui xẻo kia dù muốn hay không cũng phải kêu xe cứu thương?”

Âm thanh cuộc nói chuyện càng lúc càng xa thì lúc này, Phó Vị Dao mới xoay người lơ đãng mà nhìn xem thử nam sinh xui xẻo trong miệng hai người kia là người như thế nào.

Nam sinh dựa lưng vào vách tường, ngồi liệt dưới đất, thoạt nhìn chắc là đã mất ý thức rồi.

Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt người nọ, cô “A” một tiếng, nắm lấy tay Ấm Áp: “Chờ mình một chút.”

“Đừng quản chuyện người khác……” Tay buông lỏng, cô không quay đầu mà đi thẳng về hướng nam sinh, Ấm Áp tuy nói vậy nhưng cũng không đành lòng mà vội đuổi theo.

🤗 Mong các tình iu sẽ tiếp tục ủng hộ truyện ạ 😘