Chương 3: Cậu cũng không còn là xử nam

🍀 Editor: Pypi 🍀

Trình Nghiên Châu phải chạy hai km dưới trời nắng chói nang, lúc đến nơi Phó Vị Dao vẫn đang ung dung dùng cơm.

May quá vẫn chưa rời đi.

Cô từ tốn ăn, phất tay bảo Trình Nghiên Châu ngồi xuống. Một lúc sau, phục vụ mang ra thêm một bộ đồ ăn nước trà rồi nhanh chóng rời đi. Giờ đây, trong gian phòng lớn chỉ còn lại hai người.

“Suy nghĩ kỹ chưa ?” Cô cất giọng nói.

“Hôm đó…”, sự việc cực kỳ hỗn loạn, Trình Nghiên Châu nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, anh nhìn về phía Phó Vị Dao, chân thành gập người: “Cảm ơn cô đã giúp đỡ.”

Đột nhiên anh đổi giọng, kiên quyết nói: “Nhưng mà…”

“Được rồi”, cô ngắt lời anh.

Phó Vị Dao đặt đôi đũa lên trên bộ kê đũa bằng sứ thượng hạng, bắt đầu mở khăn ăn rồi chậm rãi lau khóe miệng, đồ ăn trên bàn chỉ chạm đũa một chút. Nhưng không quan trọng, cô còn nhiều thời gian, điều cần làm bây giờ là giải quyết chuyện phiền phức trước mắt này.

“Chê ít đúng không? Cậu cũng không còn là xử nam.” Dù sao đây cũng là người của mẹ nhỏ, việc nâng giá là điều dễ hiểu thôi, cô có thể chấp nhận được.

“ Không liên quan đến tiền bạc, tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi, tôi không làm việc này, hôm đó chỉ là tình cờ giúp đỡ bạn bè thôi.”

Đêm đó, sự việc diễn ra khá đột ngột, anh thực sự biết ơn cô đã giúp đỡ, nhưng chỉ dừng lại ở biết ơn thôi, nếu phải bán đứng thân thể, thì anh không làm được.

Phó Vị Dao chẳng thèm quan tâm anh có muốn chơi trò chơi kí©h thí©ɧ này hay không, cô chỉ quay đầu nhắc nhở.

“Em gái cậu đang học ở Hoa Văn à?”

“ Đúng vậy”, Trình Nghiên Châu ngạc nhiên khi cô bất chợt chuyển đề tài. Nhắc đến em gái, đáy mắt anh lại xuất hiện tia ngạo nghễ khó phát hiện, Thư Lam đã tiến bộ không ít so với kỳ thi cuối kỳ ở quê.

“Trường học không tệ.” Cô như có như không gật đầu, dáng vẻ như nói chuyện phiếm : “Học phí thì sao?”

“Một ngàn hai một học kỳ.” Văn Hoa là trường cấp ba công lập, học phí đều có thể tra trên website của trường. Học phí còn ổn, chỉ có điều tiền sinh hoạt thì khá cao. Tiền lương anh tích góp vào kỳ nghỉ đông năm ngoái cũng không dư lại bao nhiêu.

Hiện nay, túi tiền đã không thể gồng gánh được tiền sinh hoạt của em gái vào học kỳ sau rồi.

“ Cậu nói vậy chưa rõ ràng lắm,” Phó Vị Dao nói tiếp: “ Hoa Văn cũng không nhận học sinh chuyển trường.”

Cô là dân địa phương, cũng nên cho anh biết một số kiến thức cơ bản về trường cấp ba công lập tốt nhất cả khu.

“Thứ nhất không có nhà cửa, thứ hai không phải là dân địa phương, vì sao cậu lại cho rằng trường Văn Hoa sẽ phá lệ tuyển em gái cậu. Là vì thành tích xuất sắc sao, ồ, hay là vì thu nhận nhân tài?”