Chương 345: Cửu biệt trùng phùng

3728 Chữ Cài Đặt
Chương 345: Cửu biệt trùng phùng

Edit: Jess93

Tin tức hai đồ đệ của Thịnh Chấn Hải tông chủ Xích Tiêu tông bình an trở về sau khi mất tích mười năm, sinh tử chưa biết, trong nháy mắt càn quét khắp Xích Tiêu tông, đồng thời có xu thế khuếch tán ra phía ngoài.

Năm đó, chuyện hai người Ninh Ngộ Châu bị Lưu Vân tiên tử đánh rớt vào thông đạo không gian bí cảnh Thiên Đảo, có không ít người nhìn thấy.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy hai người không có khả năng còn sống, dù sao thông đạo không gian kia đã vặn vẹo, áp lực không gian sinh ra không phải người tu luyện bình thường có thể chịu được.

Vì thế, không ít người đáng tiếc trong lòng.

Danh tiếng thiên tài của Ninh Ngộ Châu đã sớm khuếch tán tại trung ương đại lục, Văn Kiều cũng là linh căn hệ mộc cực phẩm, tu luyện một bước ngàn dặm, thậm chí tông chủ Xích Tiêu tông còn vì bọn họ phá lệ thu đồ, có thể thấy được tư chất hai người cực tốt. Nếu cho bọn họ thời gian, nói không chừng Ninh Ngộ Châu có thể trở thành đan sư cấp vương, Văn Kiều cũng có thể thành tựu cảnh giới Nguyên Hoàng thậm chí Nguyên Đế..

Đáng tiếc hết thảy đều bởi vì Lưu Vân tiên tử hạ sát thủ mà không còn.

Ngay khi tất cả mọi người nhận định bọn họ đã chết trong thông đạo không gian vặn vẹo kia, không nghĩ tới hai người thế mà bình an trở về.

Làm sao không khiến thế nhân oanh động.

Rất nhiều người muốn biết, bọn họ làm thế nào sống sót bên trong thông đạo không gian vặn vẹo kia, mấy năm nay ở đâu, vì sao mười năm sau mới trở về..

Tóm lại, bởi vì hai người trở về, trung ương đại lục vốn bình tĩnh trở nên náo nhiệt.

**

Lúc Văn Thỏ Thỏ bồi Sư Vô Mệnh đến phường thị dưới dãy núi Điệp Thúy mua đồ, phát hiện trong phường thị đều là tin tức về tỷ tỷ cùng ca ca của hắn, thậm chí càng truyền càng trở nên thái quá.

Sư Vô Mệnh cảm khái: "Hóa ra Ninh huynh đệ cùng A Kiều muội muội cũng là danh nhân tại Thánh Vũ đại lục."

"Đó là đương nhiên, tỷ tỷ và Ninh ca ca thế nhưng rất lợi hại." Văn Thỏ Thỏ tự hào nói.

"Nhưng mà, vì sao lại gọi A Kiều muội muội là Mẫn Xúc? Có lý do gì sao?" Sư Vô Mệnh không hiểu hỏi.

Mấy ngày nay, nhờ Văn Thỏ Thỏ dẫn dắt, Sư Vô Mệnh nhanh chóng hiểu rõ Xích Tiêu tông, cũng bởi vì hắn là bằng hữu Ninh Ngộ Châu bọn họ mang về, trên dưới Xích Tiêu tông đối với hắn có chút lễ ngộ khách khí. Sư Vô Mệnh là người dễ gần, chẳng mấy chốc đã thân quen với đệ tử Xích Tiêu tông, cũng từ chỗ bọn họ hiểu rõ không ít chuyện về Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều.

Lúc ấy đột nhiên nghe bọn họ gọi Văn Kiều là "Mẫn sư muội," trên mặt Sư Vô Mệnh trông thì bình tĩnh, trong lòng lại vòng vo mấy vòng.

Văn Thỏ Thỏ cảm thấy chuyện này cũng không có gì để giấu diếm, lập tức nói cho hắn nghe chuyện vì sao Văn Kiều thay tên đổi họ, cuối cùng tổng kết: "Trước kia thực lực chúng ta không đủ, sợ kẻ thù núp trong bóng tối sẽ để mắt tới tỷ tỷ của ta, hiện tại có ta ở đây, tên nào dám ra tay với tỷ tỷ, ta làm thịt hắn!"

Sư Vô Mệnh vui mừng nói: "Văn Thỏ Thỏ thật lợi hại!"

Văn Thỏ Thỏ kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, tâm tình không tệ hỏi hắn: "Còn có đồ vật gì muốn mua?"

Sư Vô Mệnh hiển nhiên là rắn theo gậy bò lên, cực kỳ vui mừng lôi kéo nam hài đi mua mua mua.

Thẳng đến bọn họ mua đủ rồi, mới dẹp đường về Xích Tiêu tông.

Vừa đến trước sơn môn Xích Tiêu tông, liền thấy một đạo linh quang từ xa mà tới.

Đợi linh quang đến gần, đám người mới thấy rõ, nữ tu hồng y tuyết đao, tư thế hiên ngang đứng trên linh kiếm, tóc dài buộc lên bay theo gió.

Đệ tử thủ vệ Xích Tiêu tông ngạc nhiên kêu lên: "Đại sư tỷ!"

Đại sư tỷ Tần Hồng Đao từ linh kiếm nhảy xuống, hướng bọn họ khoát tay áo, không nói gì, trực tiếp lướt qua hai người đứng trước tông môn, sải bước đi vào Xích Tiêu tông, rồi nhanh chóng biến mất ở bên trong sơn môn.

Một đám đệ tử Xích Tiêu tông hết sức kích động: "Sau khi Đại sư tỷ rời đi từ ba năm trước, vẫn không có tin tức, không nghĩ tới nàng đột nhiên trở về."

"Có gì kỳ quái cơ chứ? Ninh sư huynh cùng Mẫn sư tỷ trở về, tông chủ tất nhiên sẽ gọi Đại sư tỷ cùng Dịch sư huynh bọn họ về rồi."

"Đúng thế, nghe nói mấy năm nay Đại sư tỷ cùng Dịch sư huynh vẫn ở bên ngoài tìm bọn họ."

"Nếu Ninh sư huynh bọn họ đã trở về, Đại sư tỷ cùng Dịch sư huynh cũng nên trở về."

Đệ tử thủ sơn môn Xích Tiêu tông thảo luận náo nhiệt, đã coi nhẹ hai người trước tông môn.

Văn Thỏ Thỏ thấy Tần Hồng Đao lướt qua bọn họ rời đi cũng không quay đầu lại, thậm chí không chú ý tới bọn họ, cũng không thấy có vấn đề gì, nhìn bộ dáng Tần Hồng Đao, nhất định là vội vàng chạy về, hiển nhiên không có có tâm tư để ý tới cái khác.

"Này, ngươi nhìn gì đó, còn không đi vào?" Phát hiện Sư Vô Mệnh đang ngẩn người, Văn Thỏ Thỏ vỗ hắn một cái.

Sư Vô Mệnh si ngốc nhìn qua sơn môn Xích Tiêu tông, đột nhiên nắm lấy Văn Thỏ Thỏ hỏi: "Vị tiên tử vừa rồi là ai? Có đạo lữ chưa? Chắc không phải cũng có một nhi tử năm mươi tuổi đấy chứ?"

Văn Thỏ Thỏ nghe xong lời này, làm sao không biết người này lại coi trọng Đại sư tỷ.

Lúc này nhảy dựng lên, gõ một cái vào đầu của hắn, cả giận nói: "Đó là Đại sư tỷ của tỷ tỷ ta, không cho phép ngươi vô lễ với nàng."

Sư Vô Mệnh mặt dạn mày dày nói: "Ta vô lễ với nàng lúc nào? Ta đây không phải cảm thấy nàng bá khí xinh đẹp, phong thái mê người, rất hợp mắt duyên của ta sao? Phải biết, ta còn muốn tìm nàng dâu mang về cho sư tôn ta nhìn nữa đấy.."

Văn Thỏ Thỏ kiên quyết không cho phép hắn nhúng chàm Đại sư tỷ, quyết định phải nhìn nhìn chằm chằm hắn, kéo hắn tiến vào Xích Tiêu tông.

Bọn họ chạy về phía Tụ Thúy phong, đệ tử Xích Tiêu tông ở ven đường dồn dập chào hỏi bọn hắn, nhìn thấy Văn Thỏ Thỏ, cũng nhịn không được nhét linh quả cùng linh đan cho hắn.

Văn Thỏ Thỏ rất thích cái này, ngọt ngào nói lời cảm tạ bọn họ, để một đám đệ tử Xích Tiêu tông cảm thấy tình thương của phụ mẫu tràn lan, hận không thể trộm hắn về nuôi.

Thân phận của Văn Thỏ Thỏ cũng không công bố với mọi người, bởi vì hắn thu liễm khí tức trên thân, dưới cảnh giới Nguyên Hoàng không thể nhận ra tu vi của hắn, dẫn đến đệ tử Xích Tiêu tông đều xem hắn như người tu luyện cấp thấp, tưởng rằng Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu mang về từ bên ngoài, ngược lại cũng không có hoài nghi cái gì.

Bọn họ trở lại Tụ Thúy phong, liền thấy Tần Hồng Đao cũng đến đây.

Hai mắt Sư Vô Mệnh tỏa sáng, đang tính chạy tới lại bị Văn Thỏ Thỏ bắt lấy.

"Văn Đại đệ, ngươi làm cái gì đấy?" Sư Vô Mệnh muốn hất bàn tay nhỏ đang bóp chặt cánh tay mình, nhưng mà hất không nổi.

Văn Thỏ Thỏ nói: "Đại sư tỷ đang ôn chuyện với Ninh ca ca, một người ngoài như ngươi qua đó làm cái gì?"

**

Trước động phủ trên sườn núi, Tần Hồng Đao kích động vỗ bả vai Ninh Ngộ Châu, cười nói: "Các ngươi bình an vô sự, chúng ta cũng yên tâm! Nhị sư đệ còn ở bên ngoài, hẳn đã nhận được tin tức, không có gì bất ngờ xảy ra, đoán chừng cũng có thể chạy về trong mấy ngày nay. Chờ Thịnh sư đệ tỉnh lại, các ngươi đều đến Tuyết Đao phong của ta uống rượu đi, mấy năm nay, ta lại chôn không ít rượu ngon trên đỉnh núi, chắc chắn tiểu sư muội sẽ rất thích.."

"Khiến các ngươi lo lắng rồi!" Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: "A Xúc còn đang bế quan, đợi nàng xuất quan, chúng ta lại đi tìm các ngươi."

"Không có việc gì, không vội!" Tần Hồng Đao khoát tay, mặt mày đều rạng rỡ: "Chờ Thịnh sư đệ tỉnh lại, mấy sư tỷ đệ chúng ta liền đầy đủ, đến lúc đó lại tụ họp cũng không muộn."

Khi trở về, Tần Hồng Đao đi một chuyến đến Thiên Vân phong trước, từ chỗ sư phụ biết được gần đây Ninh Ngộ Châu đang luyện đan, làm chuẩn bị để cứu Thịnh Vân Thâm.

Không thể không nói, bởi vì thần hồn bị thương rơi vào trạng thái ngủ say nên Thịnh Vân Thâm đã trở thành tâm bệnh của cả Thiên Vân phong, mười năm nay, bọn họ cũng một mực cố gắng đi tìm thiên tài địa bảo cứu hắn, ngay cả Hoàn Hồn thảo đều tìm đến, lại bởi vì hắn bị thương quá nặng, chỉ có thể uẩn dưỡng từ từ như thế, chẳng biết lúc nào mới có thể thức tỉnh.

Bây giờ không chỉ có Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều bình an trở về, thậm chí Thịnh Vân Thâm cũng có hi vọng thức tỉnh, sao đám người có thể không vui vẻ?

So với chuyện sư huynh muội bọn họ gặp nhau, tự nhiên là cứu Thịnh Vân Thâm quan trọng hơn.

Vì thế, Thịnh Chấn Hải thậm chí còn mạnh mẽ ra lệnh, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến Tụ Thúy phong quấy rầy Ninh Ngộ Châu bọn họ. Dù sao trước khi con của ông ấy tỉnh lại, người nào dám can đảm đem Ninh Ngộ Châu câu đi, đừng trách ông ấy ra tay độc ác tàn phá bọn họ.

Có mệnh lệnh của tông chủ, mới có thể làm cho Tụ Thúy phong bình tĩnh như vậy.

Hai sư tỷ đệ đang nói chuyện, nhạy bén phát giác được một ánh mắt nóng bỏng nhìn qua nơi này.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.

Khi nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, Tần Hồng Đao không khỏi sửng sốt, dù không biết thân phận hai người là gì, nhưng cảm thấy người có thể đi vào Tụ Thúy phong, hiển nhiên là được chủ nhân đồng ý.

Sư Vô Mệnh thấy hai người phát hiện bọn họ, không lãng phí thời gian chạy tới, vô cùng vui vẻ nói: "Vị tiên tử này, chào ngươi, ta là Sư Vô Mệnh bằng hữu của Ninh huynh đệ."

Tần Hồng Đao sảng lãng cười nói: "Chào ngươi, ta họ Tần, Tần Hồng Đao."

Sư Vô Mệnh ngạc nhiên nói: "Hóa ra tiên tử chính là Đại sư tỷ của Ninh huynh đệ, kính đã lâu kính đã lâu!"

Kính đã lâu cái gì? Rõ ràng là vừa tới Thánh Vũ đại lục không lâu!

Văn Thỏ Thỏ lại tát hắn một cái, đẩy Sư Vô Mệnh ra, còn mình thì đi tới trước mặt Tần Hồng Đao.

Tần Hồng Đao nhìn hắn, ánh mắt ngưng lại.

Tất nhiên nàng không giống đệ tử khác, thật sự cho rằng Văn Thỏ Thỏ là một người tu luyện cấp thấp, mặc dù không có cách nào cảm giác được tu vi của hắn, nhưng khí tức trên thân đứa bé này thâm trầm như vực sâu, rõ ràng tu vi trên nàng.

Ninh Ngộ Châu giới thiệu: "Đại sư tỷ, đây là Văn Thỏ Thỏ."

"Văn.." Tần Hồng Đao sửng sốt, rốt cuộc kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Thật sự là Văn Thỏ Thỏ? Văn Thỏ Thỏ hóa hình rồi?"

Văn Thỏ Thỏ một mặt nhu thuận khả ái, nhẹ nhàng nói: "Đại sư tỷ, là ta, ta hóa hình rồi."

Tần Hồng Đao mừng rỡ sờ sờ đầu đứa bé: "Không tồi không tồi, cơ duyên lần này của các ngươi không nhỏ, như thế chúng ta cũng yên tâm."

Nghe nói như thế, Ninh Ngộ Châu tự nhiên hiểu ý "Yên tâm" của nàng, không khỏi khẽ cười.

Tần Hồng Đao biết Ninh Ngộ Châu bọn họ còn bận bịu, không có quấy rầy bao lâu, nhanh chóng rời đi.

Sư Vô Mệnh nhìn quanh, cho đến khi thân ảnh của đối phương biến mất, vội kéo cánh tay Ninh Ngộ Châu, nói liên hồi: "Ninh huynh đệ, Đại sư tỷ các ngươi có sở thích gì? Nàng có suy xét tìm đạo lữ không? Ngươi cảm thấy giống như ta, nàng thích không? Còn có.."

Ninh Ngộ Châu dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Sư Vô Mệnh một mặt khát vọng nhìn lại, mắt ba ba chờ hắn cho đáp án.

"Ninh ca ca, người này cũng dám mơ tưởng Đại sư tỷ, đánh hắn!" Văn Thỏ Thỏ nhảy dựng lên nói.

Sư Vô Mệnh lấy một bình linh đan kín đáo đưa cho hắn: "Đi đi đi, trẻ con biết cái gì? Qua một bên ăn linh đan đi, đừng quấy rầy người lớn nói chuyện."

Văn Thỏ Thỏ bị hắn đuổi sang một bên giống con thỏ, càng tức giận hơn!

Sau khi hắn hóa hình mặc dù là bộ dáng trẻ con, nhưng tuổi của hắn cũng không nhỏ, yêu thú biến dị tuổi thọ cao, với số tuổi hiện tại của hắn, so với Sư Vô Mệnh bọn họ còn lớn hơn. Chỉ là lấy tiêu chuẩn nhân tu, chính là một đứa bé, cho nên lúc hóa hình mới có thể là bộ dáng này.

Giống như Văn Cổn Cổn, nếu như nó cũng hóa hình, đoán chừng chính là một đứa bé vừa biết bò.

Ninh Ngộ Châu đương nhiên sẽ không nhúng tay vào loại chuyện này, chỉ nói: "Đây là chuyện của Đại sư tỷ, chúng ta làm sư đệ sư muội sẽ không can thiệp! Ngươi muốn biết thì đi hỏi bản thân nàng, chúng ta sẽ không giúp các ngươi."

"Không giúp cũng được, vậy không cho phép các ngươi cố ý quấy rối." Sư Vô Mệnh vội nói.

Ninh Ngộ Châu a một tiếng: "Yên tâm, ta hôn nhân mỹ mãn, thê tử đáng yêu, sẽ không bởi vì ghen tị mà phá hỏng nhân duyên người khác."

Nhận được lời đảm bảo của hắn, Sư Vô Mệnh lập tức yên tâm, quyết định tìm một cơ hội hiến ân cần với giai nhân trong lòng, sau đó tùy thời thổ lộ, nhìn xem có thể lừa một nàng dâu về Hỗn Nguyên đại lục hay không.

** *

Vài ngày sau, Dịch Huyễn cũng về đến Xích Tiêu tông.

Cùng Dịch Huyễn trở về, còn có Thủy Ly Âm của Tử Dương môn và Đoàn Hạo Diễm của Minh Dương Đoàn thị.

Nhìn thấy ba người không liên quan đồng thời trở về, phu thê Thịnh Chấn Hải cùng Tần Hồng Đao đều có chút ngoài ý muốn, không biết tại sao bọn họ lại cùng tới.

Dịch Huyễn nói: "Lúc ta trở về, trùng hợp gặp được bọn họ, bọn họ nói có việc muốn tìm Ninh sư đệ nên mới cùng nhau tới."

Thủy Ly Âm cung kính nói: "Chưởng môn nghe nói Ninh công tử cùng Mẫn cô nương bình an trở về, để đệ tử đến tìm Ninh công tử, xem có thể làm phiền Ninh công tử luyện chế Tịnh Linh Vô Cấu đan cho chúng ta hay không."

Ninh Ngộ Châu có thể được công nhận là thiên tài, đương nhiên thiên phú trên con đường luyện đan làm cho người ta sợ hãi thán phục.

Lúc trước Tử Dương môn đạt được Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm hắn luyện, không ít đệ tử trong môn dùng nó tu luyện Linh Âm chi thể, hiệu quả rất tốt, cũng làm cho Tử Dương môn nhìn ra tiềm lực của Ninh Ngộ Châu.

Bây giờ Ninh Ngộ Châu trở về, thuật luyện đan của hắn nhất định tăng lên, Tử Dương môn tất nhiên phải tranh thủ thời gian phái người tới xem một chút có thể cùng Ninh Ngộ Châu tiếp tục hợp tác hay không.

Lần này Tử Dương môn cũng thông minh hơn, biết Ninh Ngộ Châu bọn họ cùng Thủy Ly Âm từng có mấy lần hợp tác, giao tình coi như không tệ, nên mới trực tiếp phái nàng tới.

Vừa lúc Thủy Ly Âm lịch luyện bên ngoài, cách Xích Tiêu tông không xa, cho nên tốc độ cũng nhanh.

Sau khi biết nguyên nhân Thủy Ly Âm đến đây, ánh mắt của mọi người dời đến trên thân Đoàn Hạo Diễm, người này tới nơi này làm gì?

Đoàn Hạo Diễm nghiêm mặt, nói mà không có biểu cảm gì: "Ta cùng Mẫn cô nương từng có ước định, tới thực hiện ước định."

"Ồ!"

Một đám người ồ một tiếng, Đoàn Hạo Diễm nghe thấy táo bạo đến muốn đánh người, rõ ràng hắn thực sự nói thật, bọn họ làm gì một mặt hắn có mục đích khác thế hả?

Sau khi biết lý do hai người đến đây, Thịnh Chấn Hải liền để hai đồ đệ mang bọn họ đến Tụ Thúy phong.

Lúc đi vào Tụ Thúy phong, mấy người vừa hay nhìn thấy một nam hài cùng một công tử trẻ tuổi lôi lôi kéo kéo, cuối cùng nam hài kia tức giận đến nhảy người lên, tát một cái vào công tử trẻ tuổi kia, đánh cho hắn nước mắt đầm đìa.

Đoàn Hạo Diễm xùy một tiếng, bị một tên tiểu quỷ bắt nạt, đúng là một kẻ không có tiền đồ.

Nhìn thấy bọn họ, Tần Hồng Đao cười nói: "Văn Thỏ Thỏ, Sư đạo hữu, các ngươi đang làm gì đấy?"

Hai mắt Sư Vô Mệnh sáng lên, không để ý tới Văn Thỏ Thỏ ngăn cản, vui sướиɠ chạy tới, cười nói: "Sao Tần tiên tử cũng tới? Vừa khéo Ninh huynh đệ cùng A Xúc muội muội xuất quan, chuẩn bị đi Thiên Vân phong đâu."

Nghe nói như thế, Tần Hồng Đao và Dịch Huyễn đều mừng rỡ, vội đến động phủ giữa sườn núi.

Thủy Ly Âm cùng Đoàn Hạo Diễm liếc nhau, cũng đi theo lên núi.

Đi vài bước, Dịch Huyễn mới phản ứng được, quay đầu nhìn về phía Văn Thỏ Thỏ, giật mình nói: "Ngươi là Văn Thỏ Thỏ?"

Văn Thỏ Thỏ ngoan ngoãn nói: "Đúng thế, Nhị sư huynh, đã lâu không gặp."

Tiếng "Nhị sư huynh" này chấn trụ Dịch Huyễn, mặc dù hắn không phải người gàn bướng, nhưng cũng biết rõ yêu tu hóa hình đại biểu cái gì, bị một yêu tu cảnh giới Nguyên Hoàng gọi "Sư huynh," khiến hắn áp lực cực lớn.

Thủy Ly Âm cùng Đoàn Hạo Diễm cũng giật mình nhìn Văn Thỏ Thỏ, nếu bọn họ nhớ không lầm, hình như là con yêu thỏ biến dị kia đi theo bên người Văn Kiều, gọi là "Văn Thỏ Thỏ" đi?

Đi tới sườn núi, Văn Kiều vừa xuất quan cùng Ninh Ngộ Châu nhìn thấy hai người Tần Hồng Đao Dịch Huyễn, lại là một trận vui sướиɠ.

Mấy sư huynh muội cửu biệt trùng phùng, những người khác không tiện đi lên, săn sóc đứng ở đằng xa, không có đi quấy rầy.

Sau khi cùng Dịch Huyễn bọn họ ôn chuyện, hai người Ninh Ngộ Châu đã biết mục đích Thủy Ly Âm cùng Đoàn Hạo Diễm đến đây.

Ninh Ngộ Châu nói với Thủy Ly Âm: "Tịnh Linh Vô Cấu đan ta có thể luyện cho quý môn, phẩm tướng là cấp địa, nhưng thời gian của ta không nhiều, số lượng có hạn."

Thủy Ly Âm vui vẻ nói: "Không có gì đáng ngại, có thể luyện bao nhiêu hay bấy nhiêu, chúng ta đều thu."

Dứt lời, nhanh chóng đem vật liệu Tịnh Linh Vô Cấu đan cùng thù lao chuẩn bị xong đưa cho hắn.

Văn Kiều dò xét Đoàn Hạo Diễm, ngay lúc hắn nhịn không được tính tình muốn nổi giận, mới chậm rãi mở miệng: "Không nghĩ tới ngươi còn là một quân tử thủ tín!"

Đây là ý gì? Muốn đánh nhau phải không?

Đệ tử Đoàn thị có tiếng tính tình nóng nảy, Dịch Huyễn cùng Tần Hồng Đao đã chuẩn bị kỹ càng, nếu người này dám nổi giận với tiểu sư muội bọn họ, trực tiếp ném hắn ra khỏi Xích Tiêu tông.

Nào biết Đoàn Hạo Diễm tức muốn chết, nhưng vẫn kiềm nén lại: "Đệ tử Đoàn thị chúng ta đương nhiên nói lời giữ lời! Có chuyện gì muốn ta làm, cứ việc mở miệng."

Sau đó, Đoàn Hạo Diễm bị Ninh Ngộ Châu ném đến phòng luyện khí của Thiên Trận phong, đồng thời ném cho hắn một đống đá Linh Tương, để hắn dùng dị hỏa của Đoàn thị bọn họ luyện hóa.

Đoàn Hạo Diễm: "..."

Sớm biết phải làm việc này, hắn sẽ không chạy tới nhìn hai người này sống hay chết.