Chương 344: Dám đến liền đánh lại!

3803 Chữ Cài Đặt
Chương 344: Dám đến liền đánh lại!

Edit: Jess93

Động phủ của phu thê Thịnh Chấn Hải ở gần đỉnh Thiên Vân phong.

Đi tới trước động phủ, hầu đồng nhìn thấy bọn họ vội tiến tới hành lễ, tất nhiên cũng nhận ra Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều, không khỏi có chút vui mừng: "Ninh sư thúc, Mẫn sư thúc đã về rồi."

Những người này tuy là hầu đồng, nhưng cũng là đệ tử Xích Tiêu tông, đợi tu vi của bọn hắn tiến thêm một bước là có thể trở thành đệ tử nội môn.

Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu gật đầu với bọn họ, bởi vì vội vã thăm Thịnh Vân Thâm, hai người cũng không có nói thêm cái gì.

Nhóm hầu đồng cũng không để ý, năm người đệ tử của tông chủ, mỗi một người đều hào phóng, bình thường nếu có vật gì tốt, nhìn thấy bọn họ cũng sẽ tiện tay thưởng bọn họ một chút, dẫn đến rất nhiều đệ tử giống bọn họ chen vỡ đầu cũng muốn đến Thiên Vân phong, cho dù chỉ là làm một ít chuyện vụn vặt, bọn họ cũng cực kỳ tình nguyện.

Bởi vì Ninh Ngộ Châu là luyện đan sư, linh đan trong tay hai người là nhiều nhất, ra tay cũng hào phóng, rất được trên dưới Thiên Vân phong yêu thích.

Lúc này thấy bọn họ chạy tới, tất nhiên rõ ràng bọn họ là đến thăm Thịnh Vân Thâm.

Nghĩ đến Ninh Ngộ Châu thế nhưng là "Hiền đệ" không ngừng được Phí Ngọc Bạch phong chủ Linh Phong phong tôn sùng, đám người cũng hi vọng hắn có thể chữa khỏi cho Thịnh Vân Thâm.

Nhóm hầu đồng đưa mắt nhìn hai người Ninh Ngộ Châu theo phu thê tông chủ tiến vào động phủ, phát hiện còn có hai gương mặt lạ lẫm cũng đi vào theo, không khỏi hơi nghi hoặc.

Hai người kia là ai? Tông chủ thế mà dẫn bọn hắn tới đây?

Chẳng lẽ là khách được tông chủ mời đến?

Văn Thỏ Thỏ bị hầu đồng tò mò thân phận không có xem chính mình là người ngoài.

Mặc dù hắn là yêu tu hóa hình, nhưng hắn một đường đi theo hai người Văn Kiều từ Lân Đài Liệp cốc, đã sớm xem mình như một thành viên trong đám Văn Kiều, tông môn của Văn tỷ tỷ cùng Ninh ca ca cũng là tông môn của hắn, trước kia hắn chưa hóa hình, thế nhưng ở Xích Tiêu tông thường chạy khắp nơi, bên trong Xích Tiêu tông trừ một số bí địa, không có chỗ nào mà hắn không thể đi.

Về phần Sư Vô Mệnh, người này cũng chưa bao giờ coi mình là người ngoài, mặc kệ ở đâu, đều có thể sống rất tốt, độ dày da mặt hệt như nhục thân mạnh mẽ đánh cỡ nào cũng không xấu của hắn.

Phu thê Thịnh Chấn Hải ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, bọn họ thấy Ninh Ngộ Châu hiển nhiên rất tin tưởng Sư Vô Mệnh, cảm thấy có thể được Ninh Ngộ Châu tin tưởng, hẳn không phải là người xấu, thế là cũng không có ngăn cản hắn.

Lúc mở cửa, một cỗ khí tức kỳ lạ xông vào mũi.

Mũi Sư Vô Mệnh khẽ nhúc nhích, kinh ngạc nói: "A, là mùi Hoàn Hồn thảo."

Phu thê Thịnh Chấn Hải cùng quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Sư công tử biết Hoàn Hồn thảo?"

"Há, trong Mệnh Hồn điện của chúng ta cũng có vài cọng Hoàn Hồn thảo, ta còn tưới nước cho nó mỗi ngày nữa mà." Sư Vô Mệnh nói như không có việc gì, nhưng lời này không khác gì cho thế nhân thấy xuất thân giàu có của hắn.

Phu thê Thịnh Chấn Hải cực kỳ chấn động, có thể trực tiếp trồng ra vài cọng Hoàn Hồn thảo, còn nói ra đĩnh đạc như thế, có thể thấy đối phương cũng không xem Hoàn Hồn thảo là vật quý hiếm gì, ngược lại có vẻ bọn họ hiếm lạ. Còn để cho bọn họ xác định, tông môn của Sư Vô Mệnh ở Hỗn Nguyên đại lục, vốn liếng rất thâm hậu.

Nếu Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều bọn họ biết suy nghĩ của phu thê Thịnh Chấn Hải, nhất định sẽ nói cho bọn hắn biết, điều này không liên quan gì tới vốn liếng của Thất Hồn tông, mà là Sư Vô Mệnh chính là loại tính cách này, là một tên phá của, trong Mệnh Hồn điện có vật gì tốt, đều không đủ cho hắn phá, cho nên căn bản không có để ở trong lòng.

Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều cũng ngửi được khí tức trong không khí, bọn họ đi tới trước giường, đầu tiên nhìn thấy gốc Hoàn Hồn thảo bên giường kia, cùng Thịnh Vân Thâm mặt mũi tái nhợt, thân hình thon gầy trên giường.

Khí tức của hắn rất yếu ớt, không cần đặc biệt dò xét, cũng biết tình huống của hắn không tốt.

Liễu Nhược Trúc lấy khăn lau mặt cho nhi tử trên giường, động tác nhẹ nhàng, nhẹ giọng thì thầm: "Thần hồn của Vân Thâm bị thương, chỉ có thể dùng Hoàn Hồn thảo uẩn dưỡng nguyên thần của hắn."

Khuôn mặt Thịnh Chấn Hải lộ vẻ đắng chát.

Lúc ấy nữ nhân điên Lưu Vân kia đúng là muốn gϊếŧ con của ông ấy, cho nên mới trực tiếp trọng thương thần hồn của hắn. Cũng may ông ấy tới kịp thời, không có để nữ nhân điên kia thành công. Về sau bọn họ mời đan sư cấp vương của Đan Minh tới, đối phương lại nói bất lực, bảo bọn hắn đi tìm Hoàn Hồn thảo uẩn dưỡng nguyên thần bị thương của hắn.

Bọn họ đến núi Thương Ngô tìm được Hoàn Hồn thảo, đem nó trồng ở đây.

Nhưng thần hồn của Thịnh Vân Thâm bị thương quá nặng, cho dù có Hoàn Hồn thảo uẩn dưỡng, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể thức tỉnh.

Thịnh Vân Thâm ngủ say đến nay vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.

Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể Thịnh Vân Thâm trước, sau đó lại bóp vài đạo pháp quyết thăm dò đánh về phía Thịnh Vân Thâm.

Pháp quyết thăm dò xoay quanh trên thân Thịnh Vân Thâm, chẳng mấy chốc đã hiện ra mấy loại màu sắc, đen, xám, xanh nhạt xen lẫn đỏ nhạt.

Phu thê Thịnh Chấn Hải gần như nín thở mà nhìn.

Nửa ngày sau, Ninh Ngộ Châu thu tay lại, quay sang nói với phu thê Thịnh Chấn Hải: "Sư phụ sư nương yên tâm, Thịnh sư huynh sẽ nhanh chóng tỉnh lại."

"Thật ư?"

Phu thê Thịnh Chấn Hải vừa mừng vừa sợ nhìn hắn, bọn họ cũng không phải là hoài nghi bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu, mà là đã thất vọng quá lâu, tự nhiên nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời có chút không dám tin.

Thẳng đến Ninh Ngộ Châu khẳng định lần nữa, tiếng lòng một mực căng cứng của họ mới buông lỏng, u sầu tích tụ trên hai đầu lông mày rốt cuộc tán đi, tâm tình cũng rộng mở trong sáng.

Ninh Ngộ Châu lại nói: "Ta cần chuẩn bị một chút, qua đoạn thời gian sẽ trị liệu cho Thịnh sư huynh, hắn sẽ sớm khỏe lại."

"Vậy thì tốt quá! Ngộ Châu, cám ơn ngươi." Liễu Nhược Trúc không biết cảm tạ hắn như thế nào.

Ninh Ngộ Châu khẽ cười, lấy ra mấy bình Dưỡng Nguyên đan giao cho Thịnh Chấn Hải, để ông ấy cho Thịnh Vân Thâm uống mỗi ngày một viên.

Chờ đến khi bọn họ rời khỏi động phủ, khóe môi phu thê Thịnh Chấn Hải ngậm lấy ý cười.

Đệ tử Thiên Vân phong nhìn thấy, chỉ cho rằng bọn họ vì hai người đệ tử trở về mà vui vẻ, cũng không nghĩ theo phương diện khác.

Phu thê Thịnh Chấn Hải buông xuống một cọc tâm sự, rốt cuộc có tâm tư hỏi thăm những gì bọn họ đã trải qua năm đó.

"Ngộ Châu, A Xúc, sau khi các ngươi bị nữ nhân Lưu Vân kia đánh vào thông đạo không gian, không có xảy ra chuyện gì chứ?" Liễu Nhược Trúc lo âu hỏi, khi đó tu vi hai người không cao, rớt xuống thông đạo không gian vặn vẹo, có thể thuận lợi sống sót đã không dễ dàng.

Những năm này, phu thê bọn họ cũng không phải không nghĩ tới bọn họ có thể đã.. Nhưng đến cùng vẫn ôm một chút hi vọng, cảm thấy với bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu cùng tính bền dẻo của Văn Kiều, có lẽ có một chút hi vọng sống sót.

Không chỉ có bọn họ ôm hi vọng, thậm chí hai đồ đệ còn lại cũng kiên trì tin tưởng bọn họ không có việc gì, cho nên mấy năm nay Tần Hồng Đao và Dịch Huyễn thường xuyên ra ngoài tìm bọn họ, thường xuyên lang thang quanh khu vực hải vực Thiên Đảo kia.

Hiện tại Văn Kiều bọn họ trở về, có thể đưa tin triệu hồi hai người về rồi.

"Mặc dù bị chút tổn thương, hiện tại đã tốt." Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nói.

Nhưng mà càng như thế, Thịnh Chấn Hải càng nhận định khi đó hai người nhất định bị thương cực nặng, trong lòng tăng thêm mấy phần thương tiếc.

Mặc dù sau khi bọn họ trở về, không chỉ có Văn Thỏ Thỏ có thể hóa hình, tu vi của Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều cũng nhất cử thăng đến cảnh giới Nguyên Linh, tu vi này đã vượt qua Thịnh Vân Thâm vị Tam sư huynh này, nhưng phu thê họ đều cho rằng hai người này nhất định đã chịu khổ rất nhiều, không ngừng tu luyện đến cực hạn mới có thể có thành tựu bực này.

Cho nên phu thê họ đều không có ngoài ý muốn hai người đã là tu vi cảnh giới Nguyên Linh.

Chờ bọn họ nghe xong những gì hai người đã trải qua sau khi luân lạc tới Vô Tận Hải, trong lòng thương tiếc không thôi, Thịnh Chấn Hải nói: "Ôi, nhìn A Xúc của chúng ta này, chẳng trách lại gầy như vậy."

Liễu Nhược Trúc một mặt tán đồng.

Trượng phu thu năm người đệ tử, trong đó có hai cô nương, đại đồ đệ Tần Hồng Đao dùng đao giống bà ấy, là cô nương không coi mình là nữ nhân mà đối đãi. Ngược lại là tiểu đồ đệ A Xúc không chỉ ngoan ngoãn xinh đẹp, còn sớm tìm một vị phu quân, ở trong lòng Liễu Nhược Trúc, đã coi nàng như khuê nữ, biết nàng chịu nhiều khổ như vậy, sao có thể không đau lòng.

Sư Vô Mệnh nhìn Văn Kiều, thầm nói: "Gầy chỗ nào? Rõ ràng rất cân đối mà!"

Thân thể người tu luyện đều giống nhau vô cùng hoàn mỹ, rất ít có béo hoặc gầy, hình thể của Văn Kiều đã rất chuẩn, không có gầy như họ nói đi.

Phu thê Thịnh Chấn Hải đều không để ý tới lời này, tiếp tục thương tiếc hai đứa bé vất vả lắm mới trở về.

Sau khi nghe xong những gì Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu đã trải qua, Sư Vô Mệnh nhịn không được nói: "Hóa ra các ngươi đi qua nhiều nơi như vậy, quả nhiên đi theo các ngươi là chính xác."

Văn Kiều giật mình: "Thì ra ngươi thật sự hạ quyết tâm đi theo chúng ta."

Chẳng trách hắn sảng khoái đồng ý dùng Bích Lân Xuyên Toa kính đưa bọn họ về Thánh Vũ đại lục như vậy, rõ ràng chính là người này thích chạy khắp nơi. Cũng may tình huống ở Mệnh Hồn điện đặc thù, mới có thể để cho hắn cầm một kiện Tiên khí chạy khắp nơi như thế.

Liên quan tới Bích Lân Xuyên Toa kính, Ninh Ngộ Châu tự nhiên không có nói kỹ càng với phu thê Thịnh Chấn Hải, bọn họ cũng là người hiểu chuyện, thấy Ninh Ngộ Châu không nói làm thế nào trở lại Thánh Vũ đại lục, bọn họ cũng không hỏi, biết có liên quan với Sư Vô Mệnh là được.

Thịnh Chấn Hải nói: "Chuyện các ngươi trở về sẽ không gạt được, chẳng mấy chốc người nên biết đều biết, bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú đối với những gì các ngươi đã trải qua trong những năm qua, các ngươi không cần để ý tới bọn họ, những việc này đã có chúng ta gánh lấy."

Liễu Nhược Trúc cũng nói: "Sư phụ các ngươi nói đúng, nếu có người hỏi các ngươi, các ngươi cứ nói vô ý lưu lạc đến một cái bí cảnh, cho đến gần nhất bí cảnh mở ra, mới từ bí cảnh ra. Vừa khéo trên đường trở về, nghe nói chuyện núi Thường Bàn, đặc biệt đi qua thăm dò.."

Hai người nhanh chóng an bài những gì đã trải qua trong mấy năm này cho bọn họ, ngay cả núi Thường Bàn cũng lợi dụng.

Thịnh Chấn Hải quyết định phái người đến núi Thường Bàn điều tra một chút, để tránh Vương Khinh Dung núp trong bóng tối lại giày vò ra thứ gì, khiến bọn hắn khó lòng phòng bị.

"Đúng rồi, còn có một việc muốn nói cho các ngươi." Thịnh Chấn Hải đột nhiên một mặt nghiêm túc nói.

Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều, Văn Thỏ Thỏ đồng thời nhìn về phía ông ấy, thấy bộ dáng ông ấy nghiêm túc như vậy, cho là có tin tức xấu gì, trận địa sẵn sàng.

Thịnh Chấn Hải nói: "Năm đó sư nương cùng Đại sư tỷ các ngươi đánh lên Thanh Vân Tông, sau đó tên Đạo Diễn kia bị kí©h thí©ɧ, bế quan tu luyện, không nghĩ tới thế mà để ông ta nhất cử đột phá cảnh giới Nguyên Tông, trở thành người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng."

"Đạo Diễn cùng Lưu Vân là phu thê, mặc kệ giữa phu thê bọn hắn là như thế nào, bọn họ tốt xấu cũng có một nữ nhi, tình cảm vẫn có. Ta gϊếŧ Lưu Vân, Đạo Diễn hận ta thấu xương, liên đới cũng giận chó đánh mèo lên người các ngươi, nếu biết các ngươi trở về, đoán chừng sẽ ra tay với các ngươi."

Lưu Vân tiên tử không để ý đến thân phận, xuất thủ đối phó đệ tử Xích Tiêu tông tại bí cảnh Thiên Đảo, việc này là Lưu Vân không chiếm lý. Nhưng theo Đạo Diễn, nếu không phải hai người Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu, cũng không sẽ chọc ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí để Lưu Vân tiên tử bị Thịnh Chấn Hải chém gϊếŧ ở trước mặt mọi người, cho nên tự nhiên giận chó đánh mèo lên trên hai người Văn Kiều.

Cái này nghe rất vô lý, làm cho người ta khinh thường.

Nhưng đối với người tu luyện cấp cao mà nói, chỉ làm việc theo tâm ý, đâu thèm quan tâm ai chiếm lý? Bênh người thân không cần đạo lý mới là đúng đắn, cũng không kỳ quái.

Văn Kiều vô tình nói: "Không sợ, ông ta dám đến, chúng ta liền đánh lại!"

Cho là nàng còn là người tu luyện cấp thấp trong bí cảnh Thiên Đảo năm đó, ngay cả cảnh giới Nguyên Tông đều có thể nghiền ép sao? Nếu Đạo Diễn dám ra tay với bọn họ, Văn Kiều sẽ đánh đến khi ông ta đau mới thôi.

Ninh Ngộ Châu cười nhìn nàng một cái, không nói gì thêm, rõ ràng cũng là đồng ý.

Phu thê Thịnh Chấn Hải âm thầm lắc đầu, đã từng gặp sủng thê, nhưng cách sủng giống Ninh Ngộ Châu, còn là lần đầu tiên gặp được. Không khuyên giải thì thôi, nhìn phản ứng của hắn, ngược lại còn nghĩ có phải nên kiếm một ít đồ tốt cho thê tử, để nàng đi đánh cho thoải mái.

Lúc này, lại nghe Văn Thỏ Thỏ nói: "Không sợ, có ta đây! Lão già kia dám đến, ta đánh chết ông ta!"

Đây cũng là kẻ bênh người thân không cần đạo lý!

Phu thê Thịnh Chấn Hải buồn cười, sau đó tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.

Nếu là lúc trước, bọn họ còn có chút bận tâm, dù sao bọn họ không có khả năng một mực ở tông môn, vẫn phải ra ngoài lịch luyện. Nhưng có Văn Thỏ Thỏ yêu tu hóa hình này đi theo đám bọn hắn, nếu Đạo Diễn không biết tự lượng sức mình đánh tới, đoán chừng ăn thiệt thòi chính là ông ta.

Hàn huyên một hồi, Thịnh Chấn Hải bảo bọn họ đi nghỉ ngơi.

"Núi Thường Bàn bên kia chúng ta sẽ phái người nhìn chằm chằm. Còn Vương Khinh Dung, mấy năm nay nàng ta vẫn luôn trốn tránh, chúng ta cũng không biết nàng ta trốn ở đâu, chỉ có thể để người ta nhìn chằm chằm." Thịnh Chấn Hải nói, ông ấy cũng lo lắng Vương Khinh Dung sẽ mang theo lò đan cấp thánh kia làm yêu lần nữa.

Biết Thịnh Chấn Hải bọn họ có ý tốt, Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều biết nghe lời phải đứng dậy.

Lúc rời đi, Ninh Ngộ Châu nói: "Sư phụ, sư nương, Sư công tử là bằng hữu của chúng ta, khi hắn ở Thánh Vũ đại lục, sẽ ở cùng một chỗ với chúng ta."

Phu thê Thịnh Chấn Hải tất nhiên không có ý kiến, căn cứ vào sự tin tưởng đối với Ninh Ngộ Châu, cũng xem Sư Vô Mệnh như bằng hữu của đồ đệ mà đối đãi.

Thế là Sư Vô Mệnh đường hoàng đi theo Ninh Ngộ Châu bọn họ đến Tụ Thúy phong ở lại.

Tụ Thúy phong không có thay đổi gì, mặc dù chủ nhân không ở, nhưng vẫn có hầu đồng tới quản lý, duy trì dáng dấp ban đầu của nó.

Sư Vô Mệnh vừa đi vừa nhìn vừa cảm thán: "Người tông môn các ngươi rất tốt, tập tục cũng tốt, làm việc càng là gọn gàng linh hoạt.. Không tệ không tệ, chẳng trách các ngươi và ta hợp mắt duyên như thế."

Ninh Ngộ Châu liếc hắn một chút, không nói gì.

Đi vào động phủ ở sườn núi, Văn Kiều chỉ phòng khách bên cạnh cho Sư Vô Mệnh ở lại, bảo Văn Thỏ Thỏ dẫn hắn làm quen Xích Tiêu tông.

Văn Thỏ Thỏ đối với Xích Tiêu tông rất quen thuộc, biết nơi nào có thể đi nơi nào không thể đi, là lựa chọn tốt nhất.

Đột nhiên, Ninh Ngộ Châu hỏi: "Sư Vô Mệnh, ngươi dự định khi nào về Hỗn Nguyên đại lục?"

Sư Vô Mệnh đang nhìn từng chùm linh quả trên cây trước động phủ, cũng không quay đầu lại nói: "Ta một mình trở về cũng không có ý nghĩa gì? Đương nhiên muốn đi cùng các ngươi rồi."

Văn Kiều cùng Văn Thỏ Thỏ đồng thời nhìn hắn.

Sư Vô Mệnh quay đầu nhìn qua, cười hì hì nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Chắc hẳn một cái Thánh Vũ đại lục không vây khốn được các ngươi."

Ninh Ngộ Châu thản nhiên cười: "Ngươi nói đúng, một cái đại lục quả thật vây không được chúng ta, ngươi muốn theo cũng được, đến lúc đó ngươi cho chúng ta mượn Bích Lân Xuyên Toa kính dùng một lát."

"Không có vấn đề!"

Giống như đạt thành giao dịch gì, Sư Vô Mệnh phất phất tay với bọn họ, gọi Văn Thỏ Thỏ cùng hắn đi hái linh quả.

Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều trở về phòng nghỉ ngơi.

Hai người đầu tiên là cẩn thận ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại mang theo Văn Cổn Cổn tiến vào không gian.

Vừa tiến vào không gian, đã thấy một con rối Kỳ Lân nằm bên cạnh Âm Dương tuyền, nhìn chằm chằm vào trứng Phượng Hoàng làm ổ trong đống dị thạch. Ba con yêu thú còn lại trong không gian -- Đại Mao Cầu lười biếng nằm trong Chúc Tiên Linh, hai con kiến Hoàng Tinh bò trên Kiến Hương thụ, toàn bộ thế giới là một mảnh an tĩnh.

Nhìn thấy bọn họ, Tiểu Kỳ Lân liền vứt bỏ trứng Phượng Hoàng, vui mừng chạy tới.

Đại Mao Cầu cũng lăn lại đây, đem Văn Kiều ủi đến trên lưng, vui vẻ chơi với nàng.

Cùng mấy con yêu thú chơi một lát, Văn Kiều liền vén tay áo lên làm việc.

Đầu tiên đem cây trúc Kim Vân Hoàng Sư Vô Mệnh đưa cho Văn Cổn Cổn trồng lên, cũng giục sinh thành một lùm, một lùm này cũng chỉ tầm mười cây, có thể thấy được trúc Kim Vân Hoàng này quả thật quý hiếm, ngay cả trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh còn dễ trồng hơn nó.

Sau đó lại chạy tới giục sinh hai hạt Tịnh Linh Thủy liên, vì để cho bọn nó lớn lên nhanh hơn một chút, cũng cho chúng nó một chút Âm Dương tuyền.

"Phu quân, có phải chàng muốn dùng Tịnh Linh Thủy liên cứu Thịnh sư huynh không?" Văn Kiều hé miệng, vừa cắn mật chi Đại Mao Cầu đưa qua, vừa hỏi thăm.

Đại Mao Cầu như bà mẹ già, thấy nàng ngoan ngoãn ăn, vui vẻ lấy thêm một khối đút nàng.

Ninh Ngộ Châu ngồi ở bên cạnh nàng, không ngoài ý muốn nàng nhạy cảm, cười nói: "Tịnh Linh Thủy liên phối hợp Âm Dương tuyền, nguyên thần bị thương của Thịnh sư huynh sẽ sớm khôi phục."

Lúc ấy hắn nói qua đoạn thời gian sẽ trị liệu cho Thịnh Vân Thâm, cũng bởi vì nguyên nhân này.

Văn Kiều vô cùng hiểu rõ hắn, nghe xong liền rõ ràng muốn dùng linh dược quý hiếm, linh dược quý giá nhất của bọn họ, cũng chỉ có Âm Dương tuyền cùng Tịnh Linh Thủy liên.

Chẳng qua, Văn Kiều cũng cảm thấy Tịnh Linh Thủy liên rất hữu dụng, hi vọng có thể giục sinh thêm một chút, đến lúc đó cũng tiện tặng người.