Chương 346: Thịnh vân thâm tỉnh lại

3697 Chữ Cài Đặt
Chương 346: Thịnh Vân Thâm tỉnh lại

Edit: Jess93

Sau khi sắp xếp xong Đoàn Hạo Diễm cùng Thủy Ly Âm, Ninh Ngộ Châu bọn họ đi Thiên Vân phong.

Lần này Sư Vô Mệnh không có theo tới, sư huynh muội người ta trùng phùng, dù hắn không có ánh mắt đến đâu đi nữa, cũng sẽ không chạy tới ngay tại lúc này.

Hắn lôi kéo Văn Thỏ Thỏ đi dạo Xích Tiêu tông, thuận tiện từ chỗ đệ tử Xích Tiêu tông tìm hiểu hứng thú yêu thích cùng yêu cầu lựa chọn đạo lữ của Tần Hồng Đao.

Sau khi đi một vòng, nghe được nhiều nhất chính là công tích vĩ đại của Tần Hồng Đao, còn có sự sùng bái cuồng nhiệt của các đệ tử Xích Tiêu tông đối với Đại sư tỷ này, thậm chí nhận định Đại sư tỷ không cần đạo lữ.

Sư Vô Mệnh: "..."

Văn Thỏ Thỏ có chút hả hê nhìn hắn: "Ngươi xem đi, Đại sư tỷ cũng không cần đạo lữ!"

"Vậy cũng chưa chắc! Nói không chừng trước kia nàng không tìm được, hiện tại ta xuất hiện, đợi nàng biết ta tốt, rồi có tâm tư thì sao?"

"Đừng mơ!" Văn Thỏ Thỏ giội nước lạnh: "Đại sư tỷ sẽ không coi trọng ngươi!"

"Vì sao? Ta có chỗ nào không tốt?" Sư Vô Mệnh buồn bực nhìn hắn: "Văn Đại đệ, có phải ngươi có ý kiến với ta hay không?"

Văn Thỏ Thỏ trên dưới dò xét hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi có chỗ nào tốt? Ta không thấy được."

Sư Vô Mệnh: "..."

Sư Vô Mệnh quyết định không để ý tới Văn Thỏ Thỏ luôn luôn tạt nước lạnh vào hắn, một đứa bé như hắn sao có thể hiểu được chuyện của người lớn.

** *

Đoàn người Ninh Ngộ Châu đi vào Thiên Vân phong.

Phu thê Thịnh Chấn Hải đang ngồi bàn chuyện ở đại điện, nhìn thấy sư huynh muội bọn họ tới, có chút ngoài ý muốn, cười nói: "Sao các ngươi đều đến đây?"

Ninh Ngộ Châu nói: "Ta đã luyện xong linh đan, có thể cứu Thịnh sư đệ."

"Thật ư?"

Phu thê Thịnh Chấn Hải cùng bật dậy, hết sức kích động.

Xác nhận Ninh Ngộ Châu thật sự luyện ra linh đan, sư đồ bọn họ lập tức đi về phía động phủ trên đỉnh Thiên Vân phong.

Bây giờ bọn họ lo lắng nhất chính là Thịnh Vân Thâm một mực hôn mê bất tỉnh, biết được Ninh Ngộ Châu có thể trị hết hắn, để hắn sớm tỉnh lại, sư đồ bọn họ đều hết sức kích động, cho dù là Dịch Huyễn vừa chạy về, cũng không chịu đi nghỉ ngơi, đi theo tới.

Đi vào động phủ, đẩy cửa ra liền ngửi được khí tức đặc biệt của Hoàn Hồn thảo.

Hoàn Hồn thảo là Liễu Nhược Trúc cùng Tần Hồng Đao tự mình đi núi Thương Ngô tìm.

"Tình huống giống như Vân Thâm, chỉ có Hoàn Hồn thảo có thể uẩn dưỡng nguyên thần của hắn, nghe nói núi Thương Ngô có Hoàn Hồn thảo, mặc kệ có phải là thật hay không, chúng ta đều muốn đi thử một chút." Liễu Nhược Trúc khẽ nói: "Mặc dù tốn rất nhiều công sức, tốt xấu để chúng ta tìm được."

Đối với chuyện núi Thương Ngô có Hoàn Hồn thảo, năm đó Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu đã nghe thấy tin tức này khi từ núi Thương Ngô đi vào trung ương đại lục, nhưng bởi vì rất nhiều người tu luyện đều không thể tìm được, còn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới thế mà thật bị sư nương cùng Đại sư tỷ tìm ra.

Nhắc đến núi Thương Ngô, không khỏi nghĩ đến Đông Lăng ở bên kia núi Thương Ngô.

Đông Lăng ở chỗ xa xôi, linh khí mỏng manh, có rất ít người tu luyện sẽ chú ý loại địa phương nhỏ xa xôi này, nhưng trong đó có gia tộc cùng thân nhân của bọn họ.

Lần này trở lại Thánh Vũ đại lục, Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều đều dự định về xem tình hình ở Đông Lăng một chút.

Gốc cỏ dưỡng hồn này chỉ có tám trăm năm, vẫn chưa đạt tới ngàn năm, nếu là cỏ dưỡng hồn ngàn năm, công hiệu của nó sẽ càng lớn, đối với người thần hồn trọng thương càng tốt hơn.

Cũng bởi vì tuổi của nó không tính lớn, đối với Thịnh Vân Thâm chỉ có tác dụng làm dịu, lại không biết năm nào tháng nào mới có thể tỉnh lại.

Ninh Ngộ Châu đánh ra mấy đạo pháp quyết thăm dò trên thân Thịnh Vân Thâm, sau đó kiểm tra thân thể của hắn.

Đám người Thịnh Chấn Hải đứng trước giường cách đó không xa, không dám đứng quá gần, sợ quấy rầy đến Ninh Ngộ Châu.

Thấy Ninh Ngộ Châu kiểm tra xong, Tần Hồng Đao hỏi: "Ninh sư đệ, Thịnh sư đệ hiện tại thế nào?"

Ninh Ngộ Châu nói: "Tình huống khá tốt, ta trị cho hắn trước."

Hắn đầu tiên là đem một bình nhỏ Âm Dương tuyền đút cho Thịnh Vân Thâm đang hôn mê, tiếp theo là một hạt Tịnh Linh Thủy liên, cuối cùng là một viên linh đan hai màu đen trắng.

Ba loại đồ vật này, mỗi một loại đều không giống bình thường, khí tức tràn ra kia vô cùng khϊếp người, không cần đoán cũng biết trình độ quý hiếm của chúng nó, khiến nỗi lòng mấy người Thịnh Chấn Hải đều dậy sóng.

Chẳng qua bọn họ cũng không tùy tiện lên tiếng hỏi thăm, tiếp tục yên lặng nhìn xem.

Sau khi đút linh đan hai màu đen trắng cho Thịnh Vân Thâm, Ninh Ngộ Châu lại đánh ra mấy đạo pháp quyết ở trên người hắn.

Bận rộn như vậy gần nửa canh giờ, Ninh Ngộ Châu mới dừng tay, sau đó nhìn Thịnh Vân Thâm trên giường.

Những người khác trong phòng cũng nhìn theo, hai mắt nhìn chằm chằm, không bỏ sót chút nào.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Thịnh Vân Thâm chậm rãi mở to mắt, thần sắc mê mang trừng mắt nhìn, chờ nhìn đến Ninh Ngộ Châu đứng bên giường, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức kích động lên.

"Ninh sư đệ!" Hắn khàn giọng kêu một tiếng, giãy dụa đứng lên: "Ngươi không sao chứ? Tiểu sư muội đâu?"

Trong lúc kích động, liền thấy mặt Văn Kiều nhô ra từ sau lưng Ninh Ngộ Châu, cười với hắn: "Thịnh sư huynh, ta ở chỗ này. Ngươi đừng kích động, ngươi vừa tỉnh lại, còn rất yếu."

Ngay khi nói xong những lời này, Thịnh Vân Thâm liền ngã về trên giường, quả nhiên hết sức yếu ớt.

Nhìn thấy Thịnh Vân Thâm tỉnh lại, phu thê Thịnh Chấn Hải cùng Tần Hồng Đao, Dịch Huyễn đều hết sức kích động, dồn dập chen đến trước giường.

Liễu Nhược Trúc một tay ôm hắn vào trong ngực, cảm xúc kiềm chế hồi lâu rốt cục bộc phát, nhịn không được trầm thấp khóc lên.

Thịnh Vân Thâm choáng váng, rõ ràng trước khi hôn mê bọn họ còn đang ở bí cảnh Thiên Đảo, làm sao tỉnh lại đã về đến Xích Tiêu tông, chẳng lẽ là hắn bị thương quá nặng, bị cha hắn mang về?

Chờ nhìn thấy mẫu thân vẫn luôn mạnh mẽ đến mức có thể đè cha hắn đánh thế mà ôm hắn khóc, trực giác càng không tốt.

"Nương, tại sao người khóc? Có phải là cha lén người đi tìm tiểu tình nhân? Hay là cha lén người giấu linh thạch? Hoặc là.."

Tình thương của cha ngập tràn của Thịnh Chấn Hải đột nhiên không còn, nếu không phải đứa con bất hiếu này vừa tỉnh lại, thật sự muốn một cái tát đánh hắn ra ngoài, để khỏi chọc giận ông ấy.

Liễu Nhược Trúc cũng bị nhi tử chọc cười, thấy hắn mặc dù suy yếu, nhưng tinh thần khá tốt, một trái tim cuối cùng rơi xuống.

Tần Hồng Đao cùng Dịch Huyễn dồn dập sờ đầu chó của hắn một cái, nói rõ tình hình cho hắn, kẻo cho sư phụ bị hắn chọc giận đến quân pháp bất vị thân.

Nghe sư huynh sư tỷ nói xong, cả người Thịnh Vân Thâm đều không tốt.

Hắn thế mà mê man mười năm, nếu không phải tiểu sư đệ cùng tiểu sư muội trở về, chỉ sợ hắn còn phải tiếp tục hôn mê, không biết năm nào tháng nào mới tỉnh, thậm chí có khả năng trong lúc hôn mê hao hết thọ nguyên mà chết -- kiểu chết này cũng quá oan uổng.

Không đúng, hiện tại bọn họ đã không phải là tiểu sư đệ cùng tiểu sư muội, hắn mới là người có tu vi thấp nhất Thiên Vân phong!

Tần Hồng Đao cười nói: "Hiện giờ Ninh sư đệ cùng tiểu sư muội đều là cảnh giới Nguyên Linh, chỉ có ngươi vẫn là Nguyên Không, ngươi vị Tam sư huynh này nên thoái vị nhượng hiền."

Thịnh Chấn Hải vuốt râu đẹp dưới hàm nói: "Hồng Đao nói có lý, không có bản lĩnh này, cũng đừng chiếm vị trí, nên thoái vị nhượng chức."

Đây thật là cha ruột?

Vừa tỉnh lại liền bị cha ruột đả kích, khiến Thịnh Vân Thâm vô cùng phiền muộn: "Chẳng lẽ ta chỉ có mệnh làm tiểu sư đệ?"

Khó khăn lắm phụ thân mới thu hai tiểu đồ đệ, để hắn từ tiểu sư đệ nhảy lên thành sư huynh. Nào biết được tiểu sư đệ cùng tiểu sư muội thiên phú quá tốt, tu vi một đường hát vang tiến lên, lập tức vượt qua hắn vị sư huynh này, khiến hắn vô cùng phiền muộn.

"Nếu không muốn lại bị các sư đệ sư muội phía dưới vượt qua, về sau phải tu luyện cho tốt." Thịnh Chấn Hải thừa cơ dạy dỗ nhi tử.

Thịnh Vân Thâm tỉnh lại, khiến bầu không khí trong động phủ lập tức trở nên thoải mái hơn.

Bởi vì mấy người Tần Hồng Đao đều cảm thấy hứng thú đối với những gì Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều đã trải qua trong mấy năm nay, thế là Thịnh Chấn Hải để bọn hắn ngồi xuống, xem như sư đồ bọn họ họp mặt, tìm hiểu kỹ lưỡng hơn những gì Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu đã trải qua.

Lúc trước bởi vì Thịnh Vân Thâm hôn mê bất tỉnh, phu thê Thịnh Chấn Hải không có tâm tình tìm tòi nghiên cứu, chỉ tìm hiểu đơn giản, cụ thể hơn lại là không biết. Bây giờ nhi tử tỉnh lại, bọn họ ngược lại cũng tò mò tình huống đại lục bên ngoài Thánh Vũ đại lục.

Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều mất gần một canh giờ mới nói xong những gì bọn họ trải qua trong mười năm qua.

Mấy người Tần Hồng Đao nghe xong nỗi lòng dậy sóng, cho dù là Dịch Huyễn luôn giữ kín cảm xúc của mình, cũng không nhịn được lộ ra vẻ hướng tới, lại càng không cần phải nói Tần Hồng Đao cùng Thịnh Vân Thâm. Tuổi của bọn hắn cũng không lớn, chính là độ tuổi kiên quyết tiến thủ, tăng thêm có sư phụ sư nương chống đỡ, càng làm cho tâm thái bọn họ có thêm mấy phần tiêu sái, không cần gánh vác quá nhiều trách nhiệm.

"Chỉ mới mười năm, các ngươi thế mà đi nhiều nơi như vậy, trải qua nhiều chuyện như thế." Tần Hồng Đao cảm thán: "So với các ngươi chúng ta ngược lại không có thành tích gì, chỉ loanh quanh ở một cái đại lục, còn tự cho là tầm mắt khoáng đạt."

Dịch Huyễn cũng gật đầu đồng ý.

"Chẳng trách tu vi của các ngươi tăng nhanh như vậy đâu." Thịnh Vân Thâm cực kỳ hâm mộ: "Chờ thân thể của ta tốt, ta cũng muốn đến đại lục khác nhìn xem."

Thịnh Chấn Hải lần nữa đả kích hắn: "Ngươi vẫn là đem tu vi tăng lên tới cảnh giới Nguyên Linh rồi hẵng nói, kẻo cho không có chút bản lãnh, ra ngoài liền bị người đánh chết."

Đây thật là cha ruột?

Thịnh Vân Thâm cảm thấy cha hắn nhất định là ghen tị hắn, nên mới đả kích nhi tử như vậy.

Liễu Nhược Trúc thấy được rõ ràng, nói ra: "Muốn đến đại lục khác, cũng phải có đại lục Truyền Tống trận, bằng không hết thảy đều là uổng công."

Đám người Tần Hồng Đao sửng sốt một chút, yên lặng gật đầu.

Mặc dù Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều không có nói tỉ mỉ, nhưng bọn hắn làm sao có thể không đoán ra hai người vất vả, vì tìm kiếm vị trí Thánh Vũ đại lục, tìm kiếm đại lục Truyền Tống trận, trải qua dày vò cùng khó khăn, không cách nào tưởng tượng. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu lúc ấy luân lạc tới Vô Tận Hải là bọn hắn, chỉ sợ không có cách nào giống hai người, dùng thời gian mười năm chạy về.

Chỉ sợ, bọn họ căn bản không có cách dùng mười năm, vừa tìm kiếm cách về Thánh Vũ đại lục, vừa cố gắng tu luyện.

Giờ khắc này, ngay cả Thịnh Chấn Hải cũng không khỏi cảm thán, lúc trước cùng Ninh Ngộ Châu đạt thành giao dịch, thu hai người bọn họ làm đệ tử, nhưng thật ra là bọn họ Xích Tiêu tông đυ.ng đại vận, cũng may Xích Tiêu tông làm việc chính phái, được Ninh Ngộ Châu chọn trúng.

Lúc này, Ninh Ngộ Châu lấy ra một túi trữ vật, đưa nó cho Thịnh Chấn Hải.

"Đây là đồ vật chúng ta có được ở bên ngoài, coi như là hiếu kính tông môn, cảm tạ Xích Tiêu tông che chở chúng ta." Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu ôn hòa, giọng điệu thành khẩn.

Mấy người Liễu Nhược Trúc không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ có Thịnh Chấn Hải rõ ràng ý Ninh Ngộ Châu.

Ông ấy nhìn thoáng qua Ninh Ngộ Châu, cũng không từ chối, cười nói: "Vậy vi sư liền thay tông môn nhận lấy."

Giờ khắc này, ông ấy chân tâm thật ý vui vẻ.

Hành động lần này của Ninh Ngộ Châu xem như công nhận Xích Tiêu tông, cũng quyết định đem giao dịch năm đó biến thành sự thật, xem như thừa nhận tình thầy trò giữa bọn hắn, thừa nhận Xích Tiêu tông là sư môn của bọn họ.

Cho nên, coi như Ninh Ngộ Châu chỉ tùy tiện cho một vài thứ, Thịnh Chấn Hải đều hết sức vui mừng, điều này chứng minh Ninh Ngộ Châu công nhận Xích Tiêu tông, mới có thể lấy thân phận đệ tử, đem tài nguyên đạt được dâng lễ cho tông môn.

Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều lại lấy ra không ít thứ, đưa cho từng người ở chỗ này.

Khi thấy rõ đồ vật Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều đưa cho bọn họ, một đám người đều trợn tròn mắt.

"Hạt Tịnh Linh Thủy liên?"

"Cái này giống mật chi linh mật là cái gì?"

"Nước hai màu đen trắng này.. Chẳng lẽ là Âm Dương tuyền trong truyền thuyết?"

"A, thanh khiếm cấp vương này.."

Mấy người Thịnh Chấn Hải choáng váng, suýt chút nữa nâng không nổi vật trong tay.

Mặc dù bọn họ biết mấy năm nay Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều ở bên ngoài thu hoạch cũng không ít, không nghĩ tới sẽ nhiều như thế, hơn nữa hầu hết đều là thiên tài địa bảo cực kì hiếm thấy, mỗi một loại xuất ra, đều sẽ bị thế nhân gϊếŧ người đoạt bảo cũng muốn đoạt lấy.

Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều rất hào phóng, mỗi người một viên Tịnh Linh Thủy liên, một bình nước Âm Dương tuyền, một túi mật chi, còn có một số linh thảo linh dược thuộc tính phù hợp linh căn bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Văn Kiều tránh trong không gian cố gắng giục sinh Tịnh Linh Thủy liên.

Xích Tiêu tông đối đãi bọn họ không tệ, đám người Thịnh Chấn Hải đối xử với bọn họ càng là chân thành, bọn họ tự nhiên cũng phải có hồi báo.

Thịnh Chấn Hải cùng Liễu Nhược Trúc đang muốn cự tuyệt, liền nghe đến Ninh Ngộ Châu nói: "Thứ này chúng ta vẫn còn, các ngươi cứ cầm đi."

"Thật ư?" Tần Hồng Đao có chút không xác định hỏi: "Các ngươi thật sự không phải giả vờ hào phóng?"

Ninh Ngộ Châu dở khóc dở cười: "Đại sư tỷ, ngươi yên tâm, chúng ta tâm lý nắm chắc. Ban đầu ở bí cảnh Thiên Đảo, ngươi cũng hào phóng đưa ta một tia Địa Tâm Xích Diễm hỏa, chúng ta đưa những thứ này cho ngươi không tính là gì."

Tần Hồng Đao nói: "Ngươi là luyện đan sư, hơn nữa thiên phú tốt, tương lai nhất định có thể thành tựu đan sư cấp thánh, đương nhiên cần dị hỏa luyện đan. Lúc ấy ta cảm thấy dị hỏa kia rất phù hợp với ngươi.."

Cũng chính là loại thái độ hào phóng lại thẳng thắn này của Tần Hồng Đao, làm sao không khiến các sư đệ sư muội phía dưới một lòng hướng về nàng?

"Cho nên, ta cũng cảm thấy thanh đao Kỳ Lân này rất thích hợp Đại sư tỷ." Văn Kiều nói: "Lúc nhìn thấy cây đao này tại địa cung Xích Nhật sơn trang, ta đã muốn đưa cho Đại sư tỷ. Thiên Ti đằng Đại sư tỷ đưa ta rất hữu dụng, trợ giúp ta rất nhiều."

Nghe nói như thế, Tần Hồng Đao nhìn thoáng qua đao Kỳ Lân trong tay.

Đao Kỳ Lân này thế nhưng là dùng vảy Kỳ Lân cùng lửa Kỳ Lân rèn đúc mà thành, phẩm cấp đã vượt qua cấp vương, gần đến cấp thánh, đẳng cấp cao hơn thanh đao Tuyết Dạ kia của nàng.

Thanh đao Kỳ Lân này là lễ vật quý giá nhất trong số tất cả lễ vật, Tần Hồng Đao cảm thấy nhận lấy thì ngại.

Tương tự cảm thấy nhận lấy thì ngại còn có Dịch Huyễn.

Hắn có chút xấu hổ, rõ ràng hắn chưa từng đưa thứ quý hiếm gì cho hai người, lại nhận được nhiều đồ từ bọn họ như vậy.

"Nhị sư huynh không cần nhiều lời, ngươi thu là được, nếu không chúng ta sẽ tức giận đấy."

Văn Kiều nghiêm mặt, Dịch Huyễn yên lặng đem lời nói nuốt xuống, quyết định về sau nếu tìm được vật gì tốt, nhất định phải đưa cho sư đệ sư muội, tuyệt đối không thể chiếm bọn họ quá nhiều tiện nghi.

Chỉ có Thịnh Vân Thâm toàn bộ hành trình đều là một mặt ngơ ngác, đần độn mà nhìn bọn hắn, phát hiện sau khi mình tỉnh lại, giống như toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Thấy thái độ hai người rõ ràng, đám người Thịnh Chấn Hải biết nếu là cự tuyệt, đoán chừng sẽ tổn thương cảm tình, đành phải nhận lấy.

Bởi vì thu được hiếu kính quá quý giá, khiến Thịnh Chấn Hải vốn không mấy quan tâm đối với đồ vật Ninh Ngộ Châu hiếu kính tông môn cũng nhịn không được nhìn lướt qua, nhìn xong lại làm cho ông ấy run lập cập.

Đồ vật Ninh Ngộ Châu hiếu kính cho tông môn không kém chút nào, mặc dù không có cách nào so với đồ vật cho bọn hắn, nhưng cũng là đồ vật cực kì quý giá, nếu dùng điểm cống hiến trong tông để tính, điểm cống hiến bọn họ đạt được thật sự là nhiều đến mức dùng không hết.

Ninh Ngộ Châu nghiêm mặt nói: "Lần này chúng ta trải qua, đành làm phiền sư phụ cùng sư tỷ sư huynh giữ bí mật cho chúng ta."

Đám người Thịnh Chấn Hải nghiêm mặt, Liễu Nhược Trúc trầm giọng nói: "Các ngươi yên tâm, những chuyện này chỉ có chúng ta biết, nhất định sẽ không truyền đi."

"Đánh chết ta cũng sẽ không đối ngoại lộ ra một câu!" Thịnh Vân Thâm tiếp lời.

"Thôi đừng." Văn Kiều thật sự lo lắng hắn thà chết cũng không nói, vậy chết cũng quá oan uổng: "Nếu như bị người dùng tính mệnh bức bách, ngươi vẫn cứ nói đi! Chỉ cần còn mạng, chúng ta mới có thể báo thù cho ngươi."

Thịnh Vân Thâm lập tức bị nghẹn.

Nào biết mấy người Tần Hồng Đao cũng dồn dập đồng ý Văn Kiều, mặc dù giữ bí mật rất quan trọng, nhưng nếu ngay cả mệnh đều bồi vào, vậy thì không đáng.

Cùng lắm thì đến lúc đó mọi người đánh một trận, chờ bọn hắn đánh thắng, cho dù những người kia biết bí mật, cũng không dám làm cái gì.

"A Xúc nói đúng." Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Thánh Vũ đại lục sớm muộn có một ngày sẽ cùng đại lục khác liên thông, chỉ cần thành lập được đại lục Truyền Tống trận. Các ngươi cứ yên tâm, thời gian này hẳn là sẽ không quá dài."

Phu thê Thịnh Chấn Hải sững sờ, đè nén kích động trong lòng: "Ngộ Châu, ý ngươi là.."

Ninh Ngộ Châu khẳng định nói: "Sau này chờ tu vi của ta tăng lên, ta sẽ thành lập đại lục Truyền Tống trận ở từng đại lục, liên thông tất cả đại lục dưới hạ giới."