Chiêu Doanh giơ tay ôm chặt Đoạn Lăng, vùi đầu vào trong l*иg ngực của Đoạn Lăng, nói nhỏ: "A tỷ, thích tỷ nhất, tỷ là người tốt nhất trên đời này."
Một câu lẩm bẩm lầm bầm, Đoạn Lăng không nghe rõ, hắn vốn định kéo khoảng cách ra một chút để nhìn vào mặt Chiêu Doanh, nhưng Chiêu Doanh lại cố chấp ôm lấy eo hắn, áp chặt mặt vào trong l*иg ngực hắn. Không còn cách nào khác, Đoạn Lăng đành phải từ bỏ, hắn lại bắt đầu vỗ nhẹ lưng Chiêu Doanh lần nữa, xoa dịu cảm xúc của Chiêu Doanh.
Không biết đã qua bao lâu, bàn tay đang nắm chặt lấy y phục bên eo của Đoạn Lăng dần dần thả lỏng, Đoạn Lăng cũng cảm giác được hơi thở của Chiêu Doanh dần dần chậm rãi lại, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ từ buông Chiêu Doanh ra.
Ngày nắng nóng như vậy, hai người dựa gần sát vào nhau, đã sớm nóng đến mức không ổn, trên trán Chiêu Doanh đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Đoạn Lăng xuống giường, vặn một cái khăn quay trở lại, hắn nhẹ nhàng lau mặt cho Chiêu Doanh, lông mày nhíu chặt của Chiêu Doanh trong lúc ngủ cũng dần buông lỏng ra. Lên giường lần nữa, Đoạn Lăng lại cầm quạt hương bồ lên, tiếp tục quạt cho Chiêu Doanh.
Từng cái từng cái, không biết đã qua bao lâu, động tác của hắn dần dần chậm lại, cuối cùng cổ tay rũ xuống, cũng đã ngủ theo.
**********
Ngày hôm sau sau khi Chiêu Doanh thức dậy, liền vứt tâm trạng có chút buồn bã của tối qua ra sau đầu, nàng nghiêm túc tự hỏi, cuối cùng vẫn quyết định muốn chăm chỉ kiếm tiền, tuy rằng a tỷ không thiếu tiền, nhưng nàng muốn cố gắng khiến cho a tỷ trở nên càng thêm không thiếu tiền.
Bận rộn với công việc trong nhà xong, cuối cùng lúc trời sắp tới Chiêu Doanh gặp được tân nương của Trương gia. Khi đó, Chiêu Doanh ra ngoài đi giao thuốc, tình cờ gặp phải Trương Hà đưa Ngô thị ra ngoài ở trước cửa.
Ngô thị mặc một chiếc áo màu đỏ, búi kiểu tóc bách hợp, cài một cây trâm tơ vàng trên búi tóc. Dáng vẻ của nàng ấy trông nho nhã, nhưng lại hơi gầy quá, nên nhìn khí sắc cảm thấy không tốt.
Trương Hà gọi Chiêu Doanh lại, giới thiệu Ngô thị: "Tẩu tử, đây là Đoạn gia muội ở cách vách nhà chúng ta, tên là Đoạn Chiêu Doanh, muội ấy còn có một tỷ tỷ, tên là Đoạn Lăng." Rồi sau đó Trương Hà lại giới thiệu Ngô Thị với Chiêu Doanh.
Ngô thị cúi người về phía Chiêu Doanh chào hỏi, giọng nói êm ái nói: "Chào Đoạn gia muội."
Chiêu Doanh vội vàng đáp lễ: "Chào Trương tẩu."
Biết Ngô thị và Chiêu Doanh đi đưa cơm cho Trương Hữu cha của Trương Viễn ra đồng, ba người cũng không nói chuyện nhiều, khi Chiêu Doanh đi giao thuốc về, thì thấy Trương Hà đang ngồi trên bậc thềm lát xanh trước cửa nhà nàng chờ chờ nàng.
Trương Hà vừa nhìn thấy Chiêu Doanh liền kéo Chiêu Doanh đến sân sau của Đoạn gia, hai người đều thì thầm ở đây giống nhau.
Chiêu Doanh quan sát vẻ mặt của Trương Hà, thấy không có gì bất thường, nàng mới nói: "Xem ra Trương tẩu quả thực là một người khá tốt."
Trương Hà gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tính tình của tẩu tử đúng là tốt, nhưng tẩu ấy cái gì cũng không biết làm."
Chiêu Doanh nghi ngờ, chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
“Vốn dĩ, theo phong tục thì ngày đầu tiên tân phụ gả vào, phải nấu cơm cho cả nhà cả một ngày, kết quả tẩu tử của ta đến cả việc nhóm lửa cũng không biết, càng không nói đến nấu cơm.” Trương Hà thở dài một hơi, không phải là không vừa lòng Ngô thị, mà càng nhiều hơn là cảm giác bất lực.
Chiêu Doanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngô gia xem như là một nhà giàu có nhỏ, trong nhà chắc chắn có người hầu, việc nấu nướng linh tinh tất nhiên là để người hầu làm Trương tẩu không biết làm việc này, cũng là có thể được tha thứ."
"Đúng là có thể tha thứ, nhưng tẩu ấy không biết mà cũng không nói rõ, tự mình lăn lộn trong bếp một mình một lúc lâu, nếu tỷ tỷ ta đi vào xem thử, thì chỉ sợ là hôm nay cha ta với đại ca ta phải đói rồi." Trương Hà vừa cau mày vừa nói: "Nương ta nói hôm qua tẩu ấy đã vất vả, để tẩu ấy nghỉ ngơi, bữa sáng và bữa trưa không cần tẩu ấy đυ.ng tay đến, là để tẩu ấy biết ý tứ mà làm bữa tối là được rồi, kết quả tẩu ấy còn không cả nhóm được lửa."
Chiêu Doanh hơi dở khóc dở cười, nàng an ủi: "Không sao, những việc này đều có thể học, ngươi phải cho Trương tẩu một chút thời gian chứ."
Trương Hà bĩu môi: "Không ai trách tẩu ấy cả, ta chỉ mong là tẩu ấy học được nhanh một chút."
"Trương tẩu nhìn qua không phải là người ngu dốt, ngươi cứ yên tâm đi.” Chiêu Doanh vỗ vỗ vai Trương Hà, để Trương Hà yên tâm: “Trương tẩu không biết thì ngươi có thể dạy tẩu ấy mà, học nhiều thì sẽ biết."
Trương Hà suy nghĩ một lúc, sau đó vỗ đùi đứng lên: "Ngươi nói đúng, bây giờ ta đi dạy cho tẩu tử ta ngay đây, đây là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất."
Nàng ấy bước đi, dáng vẻ hấp tấp khiến Chiêu Doanh bất lực mà lắc đầu.
Lúc sau, cuộc sống của Trương gia náo nhiệt một trận, nhưng cũng nhanh chóng bị dẹp yên.
Trương Viễn ban ngày lên trấn trên để làm mộc, buổi tối về thôn, mặc dù ban đầu hắn không có ý định thành thân sớm như vậy, nhưng nếu đã thành rồi, hắn sẽ cố gắng hết sức để làm tốt những gì một trượng phu nên làm, mà Ngô thị, tuy rằng nhìn qua có vẻ yếu ớt, nhưng tính tình lại rất mạnh mẽ, nàng ấy cố gắng mà sinh hoạt trong nhà, dù vẫn còn nhiều việc không biết làm, nhưng trên dưới Trương gia đều rất hài lòng về nàng ấy.
Những ngày tháng sau, hoặc là bình yên, hoặc là gà bay chó sủa, vẫn luôn muốn tiếp tục sống.