Chương 18

Vương thị quay người bước vào sân, bóng lưng nàng ta còn chưa biến mất, nụ cười trên mặt Liễu thị đã biến mất đi, bà ấy đứng đó một lúc, rồi mới bước đến bên cạnh Chiêu Doanh.

Liễu thị đã điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, trở lại vẻ dịu dàng ôn nhu, bà ấy vẫy tay với Trần Bác Văn và Trần Diệu Diệu: "Ta thấy Liễu thẩm của các ngươi, qua đó đi chào hỏi một cái cùng nương."

Trần Bác Văn cũng không dám chọc Liễu thị đang trong trạng thái này, hắn nhanh chóng dắt tay Trận Diệu Diệu đi đến bên cạnh Liễu thị. Quay người lại hết sức, Trần Bác Văn nhìn Chiêu Doanh một cái, dường như muốn nói, nhìn xem, ta đoán đúng chứ.

Chiêu Doanh im lặng gật đầu, tỏ ý bản thân khẳng định.

Sau khi ba người nhà họ Trần rời đi, Chiêu Doanh lập tức quay người lại, giơ ngón tay cái cho Đoạn Lăng - a tỷ nhà mình nói quả nhiên không sai, thành phần ở bên trong thật sự có hai vị thẩm đang tức giận lẫn nhau.

Nhìn thấy đôi mắt tròn hạnh nhân và ngón tay cái của Chiêu Doanh, Đoạn Lăng không nhịn được nữa, trên mặt nở một nụ cười tự mãn nho nhỏ.

***

Tới giờ lành nâng kiệu hoa của Ngô thị giẫm lên trước cửa Trương gia, phía sau kiệu hoa là những người nâng của hồi môn, tổng cộng có mười hai bộ.

Bà mối đỡ Ngô thị xuống kiệu hoa, bởi vì đội khăn voan, nên cũng không thể nhìn thấy tướng mạo của Ngô thị, nhưng nhìn từ dáng người Ngô thị, Ngô thị

không tính là quá cao, nhưng lại rất gầy, điều gây cho người ta chú ý nhất là nàng ấy có một đôi chân nhỏ.

Cô nương ở nông thôn đều sẽ không bó chân, vì họ cần phải xuống đất làm việc. Liễu thị cũng không bó chân, tuy phụ thân bà ấy là người đọc sách, nhưng xuất thân là gia đình nông dân, nên không chú trọng tới chú ý này.

Tân nương bước qua chậu than trước cửa tiến vào sân, người xem náo nhiệt cũng ùa vào Trương gia, nhà chính của Trương gia sớm đã được dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, chỗ nào cũng treo lụa đỏ, dán chữ đỏ.

Hai vị tân nhân đứng trong sảnh, người chủ lễ hô: "Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng."

Bà mối dìu tân nương vào tân phòng, Trương Viễn cũng đi theo, trong tân phòng vẫn còn một số nghi lễ phải hoàn thành.

Sau khi xem lễ, hỷ tiệc liền chính thức bắt đầu. Lên bốn món rau trộn trước, ngụ ý "bốn mùa xuân sắc", sau đó lên sáu món đồ nóng, có cá có thịt, ngụ ý "thập toàn thập mỹ".

Lúc trước Vương thị nói cũng không ngoa, tay nghề của vị đại trù trấn trên kia thực sự rất giỏi, các món ăn đầy hương vị lẫn hương thơm, những người ăn hỷ tiệc không nhịn được khen ngợi một tiếng.

Hôn lễ lần này của Trương gia rất có thể diện, lúc sau người trong thôn còn nói chuyện say sưa rất lâu sau, trong lòng Vương thị tất nhiên là đắc ý nói không nên lời.



Sau khi dự hỷ tiệc, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng trở về nhà. Thấy không có việc gì, hai người liền đi rửa mặt, đi ngủ sớm.

Đoạn Lăng nằm nghiêng vào bên trong, trong tay cầm một cái quạt hương bồ, đang quạt từng cái từng cái, Chiêu Doanh nằm ngửa, đôi mắt nhìn trên đỉnh mùng, nàng im lặng một lúc, đột nhiên nói: "A tỷ, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?"

Đoạn Lăng không biết Chiêu Doanh đang nghĩ gì, hắn giơ bàn tay không cầm quạt lên, làm động tác tay.

Chiêu Doanh ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Một trăm lượng! Hóa ra nhà chúng ta nhiều tiền như vậy!"

Đoạn Lăng mỉm cười, hất cằm về phía Chiêu Doanh, dò hỏi tại sao Chiêu Doanh lại đột nhiên hỏi câu này.

Chiêu Doanh trả lời: “Muội nghĩ tới hôn lễ của hôm nay, mặc dù tẩu tẩu của A Hà ở nhà không được cha nương yêu thương, nhưng Vương thẩm rất để tâm đến tỷ ấy, hôn lễ hôm nay trông cũng rất đẹp, chắc hẳn những ngày sống ở nhà trượng phu sẽ không gặp khổ sở."

Đoạn Lăng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tỏ vẻ chuyện này liên quan gì đến bọn họ chứ.

Chiêu Doanh mím môi nói: "Muội cũng muốn a tỷ được gả đi thật vẻ vang. Muội vốn nghĩ rằng, nếu trong nhà không có tiền, thì sau này muội sẽ chăm chỉ kiếm tiền, dành dụm tiền cho a tỷ, không ngờ a tỷ lại giỏi như vậy, căn bản không cần muội phải lo lắng."

Chiêu Doanh chớp mắt, nhìn có vẻ hơi thất vọng…

Đoạn lăng không biết mình nên khóc hay nên cười, Chiêu Doanh rõ ràng là nghĩ tốt cho hắn, nhưng muốn gả hắn đi, nha đầu ngốc này không biết rằng, cả đời này hắn cũng không thể gả đi.

Đoạn Lăng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, hắn đặt quạt hương bồ trong tay xuống, ôm Chiêu Doanh vào trong lòng ngực, nhiệt độ cơ thể như phòng ủi đồ, hắn cảm thấy tim mình đột nhiên đập dữ dội.

Bọn họ đã rất lâu không dựa sát như vậy rồi, từ khi Chiêu Doanh lớn lên, hắn đã có ý thức mà kéo ra một chút khoảng cách với Chiêu Doanh, nhưng việc tiếp xúc hàng ngày là điều không tránh khỏi, nếu không chỉ sợ Chiêu Doanh sẽ không yên lòng, cảm thấy mình chán ghét nàng.

Đoạn Lăng đưa tay lên, vỗ nhẹ lưng Chiêu Doanh từng cái từng cái, như thể nàng vẫn còn nhỏ, dỗ nàng ngủ. Đây là hắn muốn nói với Chiêu Doanh rằng nàng không hề là vật cản của hắn, hắn cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì nàng, cho dù trong đó có nhiều khó khăn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng, cũng không hối hận, mãi mãi cũng không bao giờ hối hận.