Chương 12: Làm quen

Mặc dù đã quyết định sẽ ra khỏi rừng từ lâu nhưng khi Tô Thuỷ Liễm chuẩn bị đầy đủ xong thì đã một tháng trôi qua, cánh rừng cũng bước vào mùa hè.

“Tiểu Thuần, Tiểu Tuyết, chúng ta phải xuất phát rồi.”

Tô Thuỷ Liễm cầm tay nải đã sửa soạn xong xuôi, ngoài quần áo ban đầu, đồ đạc trang sức, ngân lượng ban đầu ra thì thêm một túi nấm không nặng mấy, một con gà rừng phơi khô, một túi thịt hổ, thịt thỏ khô.

Ngoài ra, Tô Thủy Liễm còn múc chỗ tinh thể chất lỏng màu lục trong thạch nhũ lõm vào hồ lô. Mặc dù chỉ hơn phần đáy hồ lô một chut nhưng Tô Thủy Liễm đã từng được sử dụng vài giọt biết công dụng của nó hiệu quả đến mức nào, nếu không thật sự cần thiết, nàng sẽ không cho phép mình lén dùng.

Dạo gần đây hai con sói thích đi săn, mặc dù chỉ có thể bắt động vật nhỏ nhưng có lẽ là thiên tính. Có điều, sau khi săn được thì đều đưa cho Tô Thủy Liễm xử lý, chúng nó vẫn không thích đồ sống. Tô Thủy Liễm nướng rồi hầm thỏ hoang, vịt hoang mà chúng nó săn được, ăn uống no nê, phần còn lại được phơi làm thịt khô, chuẩn bị ăn trên đường.

Còn về quả dại, nàng chất đầy một giỏ mây xinh xắn, trong đó có đào rừng chín quá, mận chua, dâu rừng, sơn tra và một số loại trông giống táo nhưng nhỏ hơn táo ta và chua hơn nhiều, chắc là táo rừng, nhưng loại trái cây này rất ít, tìm suốt vài ngày mới tìm được hai cây, hái hết quả chín trên cây cũng chỉ được khoảng hai mươi quả. Mấy ngày trước nàng đã ăn vài quả, trong số trái cây trong giỏ thì số lượng loại này là ít nhất.

Nhưng cũng đủ để nàng ăn một khoảng thời gian, Tô Thủy Liễm vui vẻ nghĩ.

Ít nhất, tình huống hiện tại tốt hơn lúc chỉ có thể gặm thịt hổ khô nhạt thếch nhiều. Ngươi xem, có thịt khô mằn mặn, có các loại nấm được phơi khô, còn có trái cây rừng mọng nước, mặc dù xách rổ thì đồ đạc hơi nặng hơn nhưng nhìn hai con sói chưa lớn đang nhảy nhót vui nhót, Tô Thủy Liễm bất đắc dĩ đổi sang tay khác. Nàng xách vẫn hơn, đâu thể ỷ chúng còn nhỏ nên ăn hϊếp được, mặc dù rất muốn để rổ lên lưng chúng nó, để chúng nó đeo đi.



Một người hai sói đi một chút nghỉ ngơi một chút, mỗi lần gặp được nguồn nước, Tô Thủy Liễm đều muốn dừng lại. bởi vì hồ lô đựng chất lỏng xanh lục nên không thể đựng nước, đành phải rửa mặt rửa tay ngay trong nước, uống chút nước để môi đừng khô.

Sau khi vào hè, đường trong rừng hơi oi bức.

Tô Thủy Liễm để hai con sói uống no nê, để chúng nó chơi đùa một lúc, nàng thì tựa vào thân cây nghỉ ngơi, gặm mấy quả dại, cũng ném vài viên thịt cho con sói ăn xem như điểm tâm.

Mặc dù nguồn nước làm hại nàng mất vài tờ ngân phiếu nghìn lượng nhưng nàng vẫn thích nghỉ ngơi ở nơi có nước.

Còn về năm tờ ngân phiếu bị rách vì ngâm nước, Tô Thủy Liễm kết luận mình không có duyên với chúng nó.

Nàng đâu biết chủ nhân cơ thể này lại giấu ngân phiếu trong thắt lưng giữa áo ngoài và áo trong. Lúc nàng đứng bên dòng suối cởϊ áσ ngoài thì đâu để ý chuyện này, cởi ra rồi thì xuống nước tắm thôi, kết quả lúc năm tờ ngân phiếu nổi lên mặt nước nàng mới thấy thì ra là ngân phiếu nghìn lượng, tiếc là đã nát rồi.



Khi đi một chút nghỉ ngơi một chút khoảng bốn năm lần, lúc lại đến gần khu vực nguồn nước, trời đã tối. Tô Thủy Liễm nhìn cánh rừng vô tận, nàng thở dài, dạo xung quanh không thấy có hang động, gốc cây nào có thể ngủ qua đêm được, xem ra tối nay phải ngủ ngoài trời rồi. Nếu tiếp tục đi về phía trước không biết có nguồn nước hay không.

Tô Thủy Liễm nhìn quanh, chọn sau lưng một bụi cây tương đối khuất, lấy da hổ trong túi quần áo ra trải xuống đất. Hai con sói rất tinh mắt, thấy Tô Thủy Liễm làm vậy là bắt đầu tha rất nhiều củi khô khắp nơi đến. Tô Thủy Liễm vui vẻ vỗ đầu chúng nó, vui như con cái biết chăm sóc mẫu thân mình.

Chỉ là vui vẻ không bao lâu, mới nhớ tới mình không mang mồi lửa.

“Ui!” Tô Thủy Liễm chán nản vỗ trán, nghĩ đến mồi lửa đã được nàng cất trong ống đá cùng với cỏ khô một cách cẩn thận, bây giờ lại sót ở hang động.

Đó là đồ thử nghiệm mà nàng đã dùng kiến thức để làm, không biết thử nghiệm biết bao lần mới thành công mồi được lửa. từ đó trở đi Tô Thủy Liễm quen tay giữ mồi lửa trong ống đá, tránh lần sau nhóm lửa phải tốn thời gian khoan gỗ nữa, đau tay cực kỳ.

Tô Thủy Liễm vô tội nhìn hai con sói đang rung đùi đắc chí dưới đất, tủi thân: “Tiểu Thuần, Tiểu Tuyết, ta quên mang lửa rồi. Mặc dù là chén đá, nồi đá quan trọng hơn nhưng vốn dĩ ta không định mang theo, nhưng ta không muốn quên mang ống đá mồi lửa. Haiz, tại ta hết, trước khi rời đi cứ nghĩ đến tấm da hổ này nên không kiểm tra cẩn thận.”

Tô Thủy Liễm vừa buồn bực vừa tự trách lầm bầm, hai con sói “ưm ưm ưm” dụi dụi người nàng, chui vào lòng nàng như đang an ủi nàng.

“Được rồi, ta không buồn, chỉ tự trách bản thân không cẩn thận. May mà bây giờ là mùa hè, buổi tối ngủ ngoài trời chắc sẽ không lạnh lắm, huống chi chúng ta còn có tấm da hổ vừa ấm vừa mềm, đúng không? Ha ha, đừng liếʍ mặt ta nữa, ngứa quá!”

Một người hai sói chia sẻ thịt khô, trái cây rừng, Tô Thủy Liễm còn cắt một cái đùi gà muối cho bọn nó ăn, sói con đang lớn nên không thể để bị đói. Sau đó lần lượt uống nước rồi rúc vào da hổ yên lặng đi vào giấc ngủ.