Chương 13: Nhặt được một nam nhân

Tô Thủy Liễm bị đánh thức bởi âm thanh giống như tiếng đánh nhau.

Tiếng đánh nhau? Nàng kinh ngạc ngồi dậy, cơn buồn ngủ đã biến mất hết sạch.

Nếu có người đánh nhau, cho thấy nơi này cách cửa khu rừng không xa nữa, chỉ là, nhìn bầu trời đen kịt như vậy, ngước đầu lên còn có thể nhìn thấy mấy ngôi sao thưa thớt chưa biến mất. Nhìn xung quanh, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vài đường nét. Sớm như vậy, ai lại ở đây chứ?

Tô Thủy Liễm nhẹ nhàng đứng dậy, bọc hai con sói con đang ngủ ngon trong tấm da hổ sau đó đi đến nơi phát ra tiếng động. Nàng cẩn thận bước nhẹ không để phát ra tiếng động, đi đến lùm cây bên ngoài, phía sau một tảng đá lớn.

Trên mảnh đất trống bên suối cách đó năm sáu mét, có một đám người mặc quần áo màu đen đang đánh nhau. Đánh nhau? Ồ, không, không phải, phải là bảy tám người mặc đồ đen trong tay cầm trường kiếm đang bao vây một người mặc đồ đen tay không tấc sắt.

Chỉ nhìn thấy trong đó có một người mặc đồ đen cầm cây trường kiếm trong tay, chỉ về người mặc đồ đen bị vây kia, giọng điệu rất lạnh lùng không có chút tình cảm nào rơi vào tai Tô Thủy Liễm: "Trúng Nhuyễn Cốt Tán và độc Xích Cưu mà còn có thể chống đỡ được lâu như vậy. Chẳng trách… quả nhiên quyết sách của các chủ rất đúng, giữ ngươi lại quả thực là mối nguy lớn... Mau dùng trận pháp."

Người mặc đồ đen đang nói chuyện vung tay lên, bảy tên mặc đồ đen cũng nhanh chóng bày một trận pháp kỳ quái. Trường kiếm trong tay tám người mặc đồ đen từ tám hướng chĩa thẳng về phía nam nhân đứng ở giữa – cũng là người từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Tô Thủy Liễm chưa từng nhìn thấy cảnh chém gϊếŧ tàn khốc như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nhân lúc vẫn chưa ngất đi, vội bịt miệng mình lại, sợ bản thân không cẩn thận hét lên thành tiếng.

Một lát sau, cuối cùng người áo đen bị bao vây ở giữa không chịu nổi những đòn tấn công, mềm nhũn ngã trên mặt đất, không còn động tĩnh gì nữa.

Người mặc đồ đen nói chuyện lúc trước rút thanh kiếm cuối cùng trên người hắn ra, sau khi đứng thẳng một lúc, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: "Tư Lăng, muốn trách thì trách ngươi quá chói mắt. Đã là sát thủ, thì nên sống trong bóng tối."

Nói xong hắn lập tức xoay người, vung tay lên, trong nháy mắt tám người đã biến mất trong khu rừng tối tăm.

Tô Thủy Liễm núp sau tảng đá lớn một lúc lâu không dám lên tiếng. Nàng không dám tin, chỉ trong khoảng thời gian mấy phút, một người chết đã nằm trước mặt mình. Nơi đó, ngày hôm qua nàng còn chơi đùa với hai con sói con. Mà hôm nay lại, thật là... Chuyện trên đời khó mà liệu được!

Mãi cho đến khi nghe thấy âm thanh quen thuộc "Ô ô", Tô Thủy Liễm mới hoàn hồn lạ trong nỗi kinh sợ, vỗ vỗ hai con sói con đang ngồi xổm bên cạnh chân mình, lau mồ hôi lạnh trên trán, bĩnh tĩnh lại, quyết định mang theo Tiểu Thuần và Tiểu Tuyết đi xem tình hình xung quanh đây.

Hi vọng không chết, nhưng nhìn thấy nhiều cây kiếm như vậy cùng găm vào người hắn, nghĩ cũng không sống nổi, xem ra mình còn phải đào hố chôn hắn. Cũng không thể để hắn bị dã thú ăn thịt. Nghĩ đến cảnh lúc trước đào hố chôn hai con sói lớn, Tô Thủy Liễm không khỏi đau lòng bàn tay. Một người đàn ông lớn như vậy, muốn chôn lấp, phải đào hố to thế nào chứ.

Nàng đưa theo hai con sói con chậm rãi đến bên người người mặc đồ đen. Trời ơi, nàng thật sự sắp ngất rồi, người mặc đồ đen nằm ngửa trên mặt đất, máu bên người như chảy thành sông.

Quần áo ở phần bụng và eo đã nhuộm máu tươi từ lâu. Hai cánh tay rủ xuống đất, khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, hai mày cau chặt.

Cau mày? Tô Thủy Liễm không quan tâm mùi máu tươi làm mình buồn nôn, duỗi một tay ra, run rẩy đặt tay dưới mũi người áo đen. Lúc sau, Tô Thủy Liễm khẽ cười yếu ớt, thở phào một hơi. Thật may, vẫn còn sống! Mặc dù hơi thở rất yếu, nhẹ đến nỗi khiến người ta nghĩ rằng hắn đã chết rồi.

"Tiểu Thuần, ngoan, nhanh giúp ta cầm túi đồ đến đây." Tô Thủy Liễm vỗ nhẹ vào đầu Tiểu Thuần, chỉ về hướng phía sau bụi cây. Sói con có vẻ đã hiểu lắc lắc đuôi, chạy ra ngoài. Rất nhanh đã ngậm túi đồ cùng với tấm da hổ đến.

Tô Thủy Liễm mở túi đồ ra, lấy ra cái hồ lô chứa tinh thể chất lỏng màu lục, lấy ra một chiếc thìa gỗ và rót ra một thìa nhỏ, cẩn thận mở miệng người áo đen ra, đổ nó vào miệng người nọ. Lại bóp chặt mũi hắn, đợi chút chất lỏng trôi vào cổ họng người áo đen, lúc này nàng mới thu tay lại.

Chắc là có thể cứu được mạng người này. Nhớ lúc đó bản thân đứt ngón tay, chỉ thấm một chút đã có thể cầm máu, nên hắn uống một thìa nhỏ như vậy, có lẽ cũng đủ để cầm máu chữa lành vết thương.

Tô Thủy Liễm nhìn chằm chằm người áo đen đang cau mày dần dần thả lỏng, gương mặt trắng bệch cũng dần dần có huyết sắc, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Nàng thu ánh mắt liếc nhìn áo quần trên người hắn đều là máu, đặc biệt là phần bụng và eo, rách nát ướt sũng.