“Ca, rau dại đều bị bà ta cướp đi rồi vậy huynh ăn cái gì a?” Thiếu niên hỏi.
Chu Cảnh bởi vì những lời này của thiếu niên mà mới nhận ra, đống rau dại vừa đắng vừa khó ăn kia chính là đồ ăn duy nhất của nhà này, trừ nó ra thì ngay cả cám cũng không có.
Thanh niên bưng chén lên, ánh mắt rơi trên mặt đất, thần sắc âm trầm.
“Vậy thì không ăn, trước giờ không phải đều như vậy sao, cũng đâu phải chỉ một bữa này.” Thanh niên lại nói: “Tiểu Lâm đệ về nhà ăn cơm đi, nhớ đừng có cãi cọ với Vương Xuân Hoa nữa.”
Nói xong cậu liền bưng chén lên, đem chút thức ăn duy nhất có thể no bụng tiếp tục đút cho Chu Cảnh.
Dù hiện giờ Chu Cảnh đói tới mức ngực dán vào lưng, hận không thể ăn nguyên cả con trâu cũng nuốt không nổi nữa. Chu Cảnh quay đầu đi né cái muỗng thanh niên đưa tới, tựa hồ cậu không ngờ hắn sẽ tránh né nên hơi sửng sốt.
“Không ăn nữa?” dường như không rõ vì sao hôm nay Chu Cảnh chỉ ăn một chút như thế, bình thường không phải lúc nào cũng há mồm ăn đến no nê hay sao. Cậu nghi hoặc hỏi. “Do không có khẩu vị sao? Cũng phải, ngươi đang bị bệnh mà, vậy ta để đây lát nữa khi nào ngươi đói thì ta hâm lại cho ngươi.”
Thiếu niên tên là Tiểu Lâm rốt cuộc nhịn không được nữa hét lớn: “Ca, huynh làm sao mà phải tốt với hắn như vậy, chẳng lẽ huynh đã quên cái nhà này vì ai mà một miếng ăn cũng không có sao? Còn không phải là vì hắn đã nhận lời với bà già kia mỗi ngày đều sẽ đưa thức ăn qua, chúng ta cũng vì vậy mà mỗi ngày phải cực cực khổ khổ tìm rau dại sống qua ngày, tới cơm còn không có mà ăn!?”
“Hơn nữa…… hắn vậy mà còn đánh huynh nữa, huynh nhìn lại xem trên người huynh còn chỗ nào lành lặn sao?”
WTF? Những vết thương trên người tình nhân trong mộng, đều là “hắn” đánh?
Chu Cảnh trợn mắt, cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn nhưng không ai hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì, mà ngay cả hắn còn nghe không hiểu nữa là.
Loại người mà Chu Cảnh hận nhất trên đời là ức hϊếp người nhà, đánh vợ đánh con, mắng chửi cha mẹ. Tuy vợ của thân thể này là nam nhân nhưng tốt xấu gì cũng là người thân cận nhất với hắn, hắn còn muốn nắm tay người kia đi hết đời cơ mà!
Đánh người ta thành như vậy, mà nghe ý Tiểu Lâm nói thì không chỉ có mấy vết thương lộ ra ngoài mà những chỗ không lộ cũng bị đánh!
Thấy Chu Cảnh kích động, có lẽ thanh niên nghĩ lời của Tiểu Lâm đã kí©h thí©ɧ đến hắn, cậu sợ bệnh tình hắn trở nặng liền quát lớn: “Thẩm Lâm, đừng có nói nữa, trời đã tối rồi đệ mau về đi. Nếu về chậm lát nữa cơm cũng không còn mà ăn đâu!”
Thẩm Lâm rất ít bị ca ca nghiêm khắc to tiếng như vậy, cậu nhóc tức tới nỗi vành mắt đỏ bừng.
“Ca, huynh vì hắn mà lại to tiếng với đệ? Lúc trước huynh không có như vậy!” Thẩm Lâm ôm theo một bụng ủy khuất chạy mất, thanh niên không yên lòng nên đứng lên đuổi theo, không biết dỗ dành sao đó một lúc lâu sau mới trở lại.
Sau khi trở về cậu cầm nửa chén canh rau mà Chu Cảnh ăn dở đặt cạnh bếp rồi xoay người rót một chén nước lớn uống để lấp đầy cái bụng rỗng.
Chu Cảnh muốn nói nước lạnh không tốt, uống nhiều quá sẽ bị đau bụng nhưng thanh âm lại cứ tắc trong cổ họng, có cố thế nào cũng không bật ra được.
Nông thôn thời cổ đại không có điện, càng không có trò giải trí gì, mà căn nhà rách nát này ngay cả đèn dầu cũng không có, dù có muốn làm chút việc như may vá cũng không được. Thanh niên chỉ có thể cởϊ áσ ngoài rồi lên giường ngủ.
Bởi vì hai người là quan hệ phu thê nên không có gì cần kiêng dè. Lúc cậu cởϊ qυầи áo, Chu Cảnh nương ánh trăng mà thấy được rõ ràng những vết thương trên người cậu. Trước ngực lẫn sau lưng, chỉ cần chỗ mắt hắn có thể nhìn thấy thì đều không có một chỗ nào lành lặn.
Súc sinh!
Chu Cảnh hận không thể đem hồn phách nguyên thân nắm ra tẩn cho một trận.
Chu Cảnh có thể nhờ ánh trăng mà thấy được thương thế trên người thanh niên thì cậu cũng có thể nhìn được vẻ mặt của Chu Cảnh, hai mắt cậu lóe lóe, như không hề có cảm giác gì mà nằm xuống nhắm mắt ngủ. Trên thực tế, một đêm này cậu căn bản không ngủ được bao nhiêu, không biết đang suy nghĩ gì.
Rốt cuộc Chu Cảnh thân mang trọng thương, dù đêm nay tâm sự nặng nề nhưng cũng chịu không nổi mà ngủ mất. Lúc hắn tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, hai huynh đệ Thẩm gia đã đi hái rau dại về, đang lúi húi trong bếp nấu.
“Tiểu đệ, đệ canh chừng rau trong nồi đi, rau chín đệ cứ ăn trước không cần chờ huynh, còn Chu Cảnh thì đệ không cần quan tâm, huynh sẽ mang vào cho hắn.”
“Ca, người nhà họ Vương thật là bắt nạt người quá đáng, nhà bên đó có tới ba hán tử sao không tự mình lên núi mà hái rau chứ, một chút thức ăn này của huynh trong nhà còn ăn không no lại còn chia phân nửa cho bên đó, cứ như vậy sớm muộn gì huynh cũng bị đói chết!”
“Không chia thì có thể làm sao bây giờ? Đây là chuyện Chu Cảnh đã đáp ứng hàng ngày sẽ chia một nửa thức ăn cho nhà họ Vương, chúng ta là song nhi, thành thân rồi thì tất nhiên phải nghe theo hán tử. Lời nói ra như đinh đóng cột, không tới lượt chúng ta nghi ngờ.”
Thẩm Lâm không để bụng mà bĩu môi.
Thanh niên đi ra ngoài rồi trở lại cũng nhanh, việc đầu tiên là rửa sạch tay đút canh rau cho Chu Cảnh. Hiện giờ Chu Cảnh đã biết tình huống trong nhà là như thế nào, cái nhà này thật sự là nghèo quá nghèo rồi, xem ra việc hắn cần làm nhiều lắm đây. Nhưng mặc kệ hắn có tính toán gì thì chuyện đầu tiên là phải dưỡng thân thể cho tốt, không có sức khỏe thì khỏi nghĩ tới những chuyện khác. Nghĩ vậy nên dù rau dại khó ăn nhưng hắn vẫn từng ngụm từng ngụm nuốt vào.
—--
Cứ ăn ngủ ngủ ăn như thế hết bảy ngày, Chu Cảnh rốt cuộc đã có thể bước xuống giường với điều kiện có người đỡ, cảm giác nóng rát trong yết hầu cũng giảm bớt nhiều, đã có thể nói chuyện bình thường.
Câu đầu tiên hắn hỏi ra chính là: “Cậu tên là gì?”