Chương 2: Khắc người thân (2)

Đây là cách mà Chu Cảnh đã sớm nghĩ ra, bây giờ hiểu biết của hắn về thời đại này hoàn toàn là con số 0, sau này chỗ không biết sẽ càng lòi ra nhiều hơn, thanh niên là người bên gối hắn nhất định sẽ phát hiện có điều không thích hợp. Thay vì để hạt giống hoài nghi nảy mầm, không bằng liền cơ hội bệnh nặng này giả vờ mất trí nhớ. Cái loại chuyện như mất trí nhớ này là lý do rất tốt, dù sao bây giờ đâu có ai chụp CT được đâu, càng chẳng có ai có bằng chứng nói hắn giả vờ.

Thanh niên có chút thất thần, Thẩm Lâm lại phản ứng trước la lên: “Chu Cảnh, ngươi lại muốn bày trò gì vậy?”

Giọng Chu Cảnh khàn khàn nói: “Nói ra có lẽ các cậu không tin, nhưng tôi thật sự không nhớ được cái gì hết á.”

“Không nhớ được?” thanh âm Thẩm Lâm cao lên: “Đừng nói ngay cả chuyện ca ta là phu lang của ngươi cũng quên đó nha?”

“Chuyện này…… cũng là sau khi tôi tỉnh lại nghe các cậu nói chuyện mới biết được. Nhưng tôi cũng chỉ là biết cậu ấy là phu lang của tôi, nhóc là em trai cậu ấy, trừ điều này ra tôi chẳng nhớ được gì nữa!”

“Ta không tin! Ta nói cho mà biết, ngươi đừng mơ……”

Thanh niên ngăn Thẩm Lâm nói tiếp, kinh ngạc lúc đầu qua đi, cậu liền bình tĩnh nói: “Huynh tin hắn, loại chuyện thế này hắn nói dối để làm gì chứ.”

Thẩm Lâm thở phì phì trừng mắt nhìn Chu Cảnh, tựa hồ vẫn không tin tưởng lắm.

“Ta tên là Thẩm Mặc, đây là đệ đệ ta Thẩm Lâm.” thanh niên nói.

Thẩm Mặc…… Thẩm Mặc…… Tên rất hay.

Rốt cuộc đã biết được tên vợ rồi, thật là không dễ dàng mà.

Chu Cảnh nói: “Tôi thật sự là không nhớ được gì, phiền cậu nói với tôi chút chuyện bên ngoài được không? Nếu không tôi đúng là như kẻ mù không biết gì hết!”

Thẩm Mặc nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi muốn biết cái gì thì hỏi đi.”

Bây giờ điều Chu Cảnh nhất muốn biết chính là cái bà thím hôm qua là mẹ ruột của thân thể này thật hay mẹ kế vậy? Nếu không sao lại đối xử khắt khe với họ như vậy, nhìn dáng vẻ Thẩm Mặc xem ra đã chịu không ít thiệt thòi dưới tay bà ta rồi. Nghĩ vậy Chu Cảnh liền hỏi ra miệng.

“Bà ta đúng là mẹ ruột của anh, người trong thôn đều biết, có điều chắc bà ta cũng không muốn nhận anh làm con đâu. Tốt nhất là đoạn tuyệt quan hệ với anh luôn kìa!”

Chu Cảnh hỏi: “Vì sao?”

“Năm đó khi bà ta mang thai anh thì bị khó sinh, lăn lộn mãi tới nửa đêm vất vả lắm mới xong, người cũng như mất đi nửa cái mạng. Sau lại vì mẹ chồng khắt khe mà vừa sinh xong cũng không được ở cữ, ngược lại trong nhà ngoài ngõ việc gì cũng tới tay, ăn uống không đủ lẫn thân thể không tốt nên sữa càng ngày càng ít đi. Thêm vào đó anh còn rất biết hành hạ người, ngày đêm khóc rống mãi không thôi, mẹ chồng lại mắng bà ta không biết chăm con nhỏ, ngay cả sữa cũng không có mà cho con bú!”

“Thật ra bà nội anh biết mẹ anh là vì dinh dưỡng không tốt nên mới không có sữa, nhưng vẫn không cho bà ta ăn uống đầy đủ. Mẹ anh khi ấy ngày nào cũng nghe chửi mắng, thân thể đang ở cữ mà không được an dưỡng, tâm tình hậm hực, mới chỉ 1 tháng đã đổ bệnh.”

“Vốn người trong thôn đều cho rằng bà ta bị mẹ chồng hành hạ như vậy có lẽ chịu không được bao lâu sẽ nhắm mắt xuôi tay, không ngờ năm anh vừa tròn 1 tuổi thì bà nội anh lại đột ngột phát bệnh qua đời, sau đó 1 năm nữa ông nội anh cũng đi theo. Tới năm anh 3 tuổi mẹ anh đang làm ruộng thì tự dưng ngất xỉu, mời lang y tới xem uống vài thang thuốc cũng không thấy đỡ. Chuyển lên y quán trấn trên xem bệnh tốn không ít tiền nhưng lại vẫn không thấy có hiệu quả, tình trạng lại ngày một thêm nghiêm trọng.”

“Sau đó có người trong thôn tốt bụng nói ở thôn Triệu gia có một bà đồng biết bói toán, đuổi quỷ thỉnh thần, mẹ anh nghe thế liền mời bà ta tới nhà. Vừa vào trong bà đồng liền hỏi sinh thần bát tự của anh và mẹ anh. Bà ta tính toán một hồi liền đưa ra kết luận số mệnh anh và người nhà là tương sinh tương khắc, mạng anh cứng nên họ khắc không được anh, ngược lại anh lại có thể khắc chết bọn họ.”

“Lúc ấy người trong thôn đều tin những lời này, dù sao anh vừa sinh ra thì ông bà nội mất, giờ lại tới phiên mẹ anh. Sau đó bà đồng kia nói ra một biện pháp là để anh nhận một cây cổ thụ trăm năm ở cửa thôn làm mẹ nuôi, còn cha mẹ ruột thì từ giờ không được gọi là cha mẹ nữa, chỉ có thể gọi là chú thím, như vậy mới không gây hại cho họ.”

“Từ sau khi anh nhận cổ thụ làm mẹ nuôi thì quả nhiên thân thể mẹ ruột anh tốt hẳn lên, thậm chí còn mang thai rồi sinh ra một thằng nhóc béo ú. Nhưng ngày lành không được bao lâu thì em trai anh liền bị bệnh, cũng như mẹ anh dù có uống thuốc thế nào cũng không tốt lên được. Mẹ anh lúc đó liền nghĩ tới anh, cảm thấy lại là anh khắc bọn họ nên mời bà đồng lúc trước tới lần nữa. Bà đồng kia xem xong thì không nói gì mà trực tiếp đi tới cửa thôn chỗ cây cổ thụ anh nhận làm mẹ nuôi kia, cây cổ thụ đó vậy mà đã chết, nhánh cây đều khô cứng cả. Tới đây thì tất cả những người trong thôn lúc trước còn bán tín bán nghi đều hoàn toàn tin chuyện mệnh anh cứng khắc chết người thân.”

“Bà đồng kia thấy cổ thụ đã chết thì rung đùi đắc ý một trận, nói là trừ phi anh không còn là con của cha mẹ nữa, nếu không thì không thể hóa giải.”

“Mẹ anh hỏi lại thế nào là không phải con của bà ta nữa, bà đồng kia nói để anh ra ở riêng, xóa tên trên gia phả, cũng không được mang họ Vương nữa, như vậy mới coi như cắt đứt hoàn toàn.”

“Nhà anh suy tính một hồi thì cảm thấy mạng anh đúng là quá cứng, nếu không nghe theo lời bà đồng kia thì chỉ sợ từ trên xuống dưới sẽ bị anh khắc cho không còn một ai. Vì thế cha mẹ anh xóa tên anh trong gia phả, họ cũng sửa lại không cho anh theo họ Vương nữa.”

“Nếu không thể mang họ Vương thì nên đổi thành họ gì, lúc ấy chuyện này cũng gây nên một hồi phong ba ở trong thôn. Mấy nhà họ khác cũng sợ nếu anh đổi thành trùng họ với nhà người ta thì sẽ chuyển sang khắc họ nên đều không muốn. Bàn tính tới lui một hồi, vẫn là lí chính nói thôn chúng ta thôn không có họ Chu nên dứt khoát cho anh cái họ này, gọi là Chu Cảnh. Cứ vậy anh liền mang họ Chu.”

“Còn về phần mẹ anh, sau khi xóa tên anh ra khỏi gia phả và đổi họ, bà ta vẫn cảm thấy có thể anh sẽ gây hại cho nhà họ vì thế chờ tới năm anh 10 tuổi đã có thể tự lo cho bản thân liền bàn bạc với cha anh đuổi anh ra ngoài sống một mình. Không thể không nói, từ khi anh đi thì người nhà đó rất ít khi sinh bệnh, mẹ anh vì thế mà càng tin chuyện anh khắc bọn họ, đối xử với anh càng thêm khắt khe.”

Chu Cảnh nghe xong cũng không biết nên nói gì mới tốt, hai mẹ con này có lẽ đúng là trời sinh không có duyên mẫu tử đi.

“Một khi đã nói tôi khắc người thân thì sao cậu lại gả cho tôi?”

Thẩm Mặc hạ mắt xuống nói: “Mẹ ruột ta mất rồi, cha lại cưới mẹ kế, mẹ kế cũng cảm thấy ta là một đứa khắc người thân, xứng với sao chổi như anh nên đem ta gả cho anh.”

“Mới không phải đâu, ca ta không phải kẻ khắc cha mẹ, năm đó mẹ mất là do ngoài ý muốn!” Thẩm Lâm phản bác: “Mẹ kế chính là tâm địa ác độc, nhìn ta với ca ca sống tốt bà ta không vừa mắt nên mới gả ca ca cho ngươi, bị ngươi ngày ngày hành hạ!”