Chương 17. Chu Cảnh đã trở lại (2)

Hắn ném cuốc sang một bên chạy như bay tới nâng Thẩm Mặc dậy, kiểm tra sơ vết thương rồi định bế người đi ra ngoài. Lúc này Thẩm Mặc lại kéo ống tay áo hắn, sợ hãi nói: “Cảnh ca, bọn họ muốn bán Thẩm Lâm đi, anh đừng để họ bán Thẩm Lâm đi!”

Đầu óc Chu Cảnh từ lúc vào cửa vẫn nóng lên kêu gào hắn phải trừng phạt kẻ dám tổn thương tới Thẩm Mặc, tới giờ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, vẫn là hán tử kia đỡ Thẩm Lâm tới trước mặt Chu Cảnh nói: “Chu Cảnh, ông ta là cha Thẩm Lâm, ông ta đã muốn bán thì ai cũng không có cách ngăn cản. Ngươi không muốn Thẩm Mặc hối hận cả đời thì phải bình tĩnh lại, nghĩ biện pháp đi!”

“Cảnh ca, anh cứu tiểu đệ đi, em không thể trơ mắt nhìn tiểu đệ nhảy vào hố lửa được……” Thẩm Mặc cầu xin.

Chu Cảnh biết hắn cần phải bình tĩnh lại, bây giờ Thẩm Mặc đã không còn đường lui, tựa như đã tới sơn cùng thủy tận, như vậy hắn nhất định phải bình tĩnh, hắn là người duy nhất mà cậu có thể dựa vào.

Chu Cảnh nỗ lực ép xuống con dã thú trong lòng, để đầu óc từ từ lạnh xuống, sau đó mới suy nghĩ biện pháp ứng phó.

Bên này ba người đang nói chuyện, bên kia Vương Xuân Hoa thấy Chu Cảnh không còn đòi đánh đòi gϊếŧ nữa thì biết nguy hiểm đã qua, hơn nữa Thẩm lão cha lại đang nắm chặt tương lai của Thẩm Lâm trong tay, bà ta tức khắc liền lấy lại tự tin.

Bà ta hét lên một tiếng lăn ra ăn vạ.

“Cứu mạng, cứu mạng với…… Con rể gϊếŧ nhạc phụ, thiên lý ở đâu vương pháp ở đâu a?”

Chỉ một hồi ngắn ngủi như thế mà lại khiến Thẩm lão cha tìm được đường sống trong chỗ chết hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật. Mặc dù lúc này Chu Cảnh đã không còn biểu hiện bạo lực gì nữa nhưng Thẩm lão cha lại phát hiện ông ta đã bị dọa cho tè trong quần.

Ông ta trộm khép lại chân, không muốn bị người khác phát hiện.

“Cứu mạng a…… Cứu mạng a……” Tiếng Vương Xuân Hoa kêu gào càng ngày càng lớn, may mà thường ngày tính cách bà ta cũng như thế, hơi cãi nhau một chút với Thẩm lão cha liền kêu gào bảo ông ta muốn đánh muốn gϊếŧ bà ta, người trong thôn nghe riết rồi cũng thành quen. Bây giờ họ nghe Vương Xuân Hoa kêu như vậy cũng chỉ cho rằng bà ta lại gây chuyện, nếu không người trong thôn mà xông vào thì không khéo Chu Cảnh bị trói lên nha môn thật chứ chẳng đùa.

Kiếp trước Chu Cảnh là sếp tổng, chuyện đột ngột phát sinh nhiều đếm không xuể, năng lực ứng biến cực kỳ nhanh nhạy. Lần này là Thẩm Mặc bị thương khiến hắn mất đi lý trí, nhưng trong thời gian ngắn ép mình lãnh tĩnh lại hắn vẫn có thể làm được.

Hắn rất nhanh đã nghĩ ra được một biện pháp nhưng không xem là biện pháp tốt.

“Tiểu Mặc, em tin tôi không? Cách này có khả năng sẽ huỷ hoại thanh danh Thẩm Lâm, nhưng tôi đảm bảo nhất định có thể đem Thẩm Lâm đi, hơn nữa từ đây hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia!”

Thẩm Mặc lập tức gật đầu. “Phu quân em tin anh. Chỉ cần có thể cứu tiểu đệ là được!”

Chu Cảnh lại hỏi Thẩm Lâm: “Đệ thì sao?”

Thẩm Lâm kiên định đáp: “Giữa thanh danh và mệnh, đệ muốn mệnh! Anh rể huynh có biện pháp nào thì cứ dùng, cho dù vì chuyện này mà cả đời không thành thân được đệ cũng tuyệt không hối hận!”

“Tốt!” Chu Cảnh lên tiếng rồi buông Thẩm Mặc ra, xoay người bước tới chỗ Thẩm Thừa. Hắn to con hơn nên dễ dàng xách Thẩm Thừa ấn xuống đất, nắm tay vung lên lại không chút chần chừ giáng xuống.

Lực đạo kia, tựa như muốn đem những thương tích Thẩm lão cha gây ra cho Thẩm Mặc trả lại trên người Thẩm Thừa.

Huynh đệ Thẩm gia lẫn hán tử kia đều không biết Chu Cảnh định làm gì, nhưng cũng không ngăn cản.

Vương Xuân Hoa đang khóc lóc ăn vạ thì bỗng nghe con trai thứ của mình kêu gào, “Mẹ! Mẹ mau cứu con!!!”

Vương Xuân Hoa lại xông sang chỗ con trai, “Cứu mạng a! Gϊếŧ người!”

Tuy tay Chu Cảnh dộng từng đấm lên người Thẩm Thừa nhưng hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm lão cha, cứ như người hắn đang đánh chính là ông ta vậy. Thẩm lão cha nhìn thôi cũng cảm thấy cả người đau đớn, hèn nhát đến nỗi không dám rên dù chỉ một tiếng, ngược lại co mình lại hận không thể biến mất luôn để Chu Cảnh không nhìn thấy ông ta.

Cũng không phải Thẩm lão cha hèn nhát nhưng thật sự là bộ dáng Chu Cảnh lúc này hung thần ác sát chẳng khác gì ác quỷ từ địa ngục bò lên, đừng nói người cả đời thành thật như Thẩm lão cha, ngay cả tội phạm lâu năm mà nhìn thấy Chu Cảnh lúc này cũng chỉ có một ý niệm trong đầu —— chạy trốn!

“Câm miệng, bà dám gào nữa thì ta cho con trai bà thành thái giám đó có tin không?” Chu Cảnh không biết từ đâu lấy ra một con dao ngắn huơ huơ trước hạ thân Thẩm Thừa.

Thẩm Thừa sợ tới mức hai chân run rẩy, được cái không tới nỗi són ra quần như cha gã.

Vương Xuân Hoa giống như con gà trống đang gáy lại bị người ta bóp cổ cắt ngang.

“Mày, mày dám……”

Chu Cảnh lại cười lạnh, “Bà có thể thử xem ta dám hay không?”

“Mẹ, mẹ ơi cái này không có thử được đâu! Con không muốn làm thái giám đâu mẹ đừng có gào nữa.”

Vương Xuân Hoa run run rẩy rẩy uy hϊếp: “Đừng quên, Thẩm Lâm còn trong tay tao.”

“Hẳn là bà nên cảm thấy may mắn, bằng không không có chuyện con trai bà chỉ ăn vài đấm nhẹ nhàng thế này đâu.” Chu Cảnh nói: “Giờ thì hủy hôn ước của Thẩm Lâm đi.”

Vương Xuân Hoa đang hoảng loạn vì bị Chu Cảnh uy hϊếp, vừa thấy hắn nhắc tới chuyện của Thẩm Lâm liền dần bình tĩnh lại, bà ta cảm thấy Chu Cảnh náo loạn làm chuyện lớn như thế chẳng phải là vì hôn sự của Thẩm Lâm sao! Hắn chỉ là phô trương thanh thế muốn dọa họ hủy hôn cho Thẩm Lâm, nếu bà kiên quyết không lùi thì Chu Cảnh cũng không thật sự dám làm gì con bà. Gϊếŧ người chính là phạm pháp, bà không tin Chu Cảnh sẽ vì một tên song nhi mà mạng cũng không cần.

Phụ nhân vô tri sở dĩ vô tri là vì thường tự cho rằng mình đúng, cho dù sự thật bày ra ngay trước mắt thì bà ta vẫn có thể bổ não ra kết quả mà bản thân mong muốn.

Hiện tại Vương Xuân Hoa cảm thấy những gì bà ta nghĩ mới là sự thật, Chu Cảnh chỉ đang hù dọa con bà ta chứ không thật sự dám làm gì nó.

Vương Xuân Hoa một mực cho rằng Chu Cảnh chỉ là thùng rỗng kêu to, mồm to hơn não nên bắt đầu không thèm kiêng nể gì nữa, ngược lại còn gào lên: “Không được, việc hôn nhân này không thể lui, Thẩm Lâm nhất định phải gả! Mày có thể làm gì được! Tao không tin mày dám làm gì con tao, gϊếŧ người chính là tội chém đầu!”