Chương 18. Cứu được Thẩm Lâm

“Mẹ……” Thẩm Thừa sắp bị hù chết rồi, gã thật sự không ngờ mẹ lại có thể lấy mạng gã ra đánh cược.

Chu Cảnh hung hăng đấm cho Thẩm Thừa thêm mấy quyền nữa, Vương Xuân Hoa giãy nảy như đỉa phải vôi, “Tao muốn đi nha môn kiện mày, để Huyện thái gia chém đầu mày!”

Không ngờ Chu Cảnh lại càng dùng lực nặng hơn đấm vào bụng Thẩm Thừa, Thẩm Thừa đau đến nỗi cuộn người lại nói không nên lời.

Chu Cảnh cười lạnh: “Bà đi kiện đi, mời! Ta nói cho bà biết, muốn kiện lên nha môn thì không kể bị cáo hay nguyên cáo, trước đều phải chịu đánh 20 trượng. Ta thì chẳng sao cả, nhưng bà nghĩ bà còn mạng mà bò ra khỏi đó hay không. Hơn nữa chỉ cần ta không đánh chết con bà thì cùng lắm chỉ cần bồi thường vài trăm đồng tiền thuốc men, nhưng bà mông nở hoa không biết chút tiền ấy có đủ để bà chịu tội không!”

Thật ra cáo trạng đâu cần chịu đánh gì, nhưng người dân thôn dã vốn kính sợ nha môn, nghe đồn bậy đồn bạ truyền miệng một hồi liền truyền thế này luôn, hơn nữa có không ít người tin tưởng không hề nghi ngờ.

Vương Xuân Hoa cũng biết tới tin đồn này, cũng luôn tin là thật.

“Bồi thường tiền? Mày nói nhẹ nhàng gớm, mày lấy đâu ra tiền mà bồi thường, nếu không có tiền thì huyện lệnh sẽ tống cổ mày vào nhà lao!”

Chu Cảnh cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp móc ra hai lượng bạc ném lên người Vương Xuân Hoa.

“Bà đếm xem nhiêu đây đủ để đánh con bà bao nhiêu lần!”

Vương Xuân Hoa thấy tiền sáng mắt, vậy mà thật sự nhặt lên cắn thử xem là thật hay giả, mà Thẩm Thừa nằm trên đất vừa nhìn thấy hai lượng bạc này sắc mặt lập tức tái nhợt. Nãy giờ gã bị đánh thừa sống thiếu chết như thế mà chỉ cần vài trăm đồng bồi thường, 2 lượng kia đắp vào không phải có thể đánh chết gã sao. Nhưng Vương Xuân Hoa cắn thử thấy bạc thật thì nhanh tay cất vào túi.

Chu Cảnh mặc kệ không thèm để ý tới gã mà hỏi: “Hai lượng bạc này có thể cho bà, nhưng bà phải bán Thẩm Lâm cho ta, trong đó bao gồm tiền thuốc men cho chồng con bà!”

Tròng mắt Vương Xuân Hoa đảo loạn, đang nghĩ xem Chu Cảnh lấy đâu ra được hai lượng bạc này, có khi nào trên người còn nhiều hơn nữa hay không, nhất thời lòng tham bà ta càng phình ra.

Vương Xuân Hoa hất mặt: “Tao đã hứa gả Thẩm Lâm cho lão Lý gia rồi, không thể đổi ý được, trừ phi mày đưa tao thêm hai lượng nữa.”

“4 lượng bạc mua một song nhi, bà tưởng ta là thằng ngu sao? Nói thật cho bà biết, bà cho rằng ta vì sao ta muốn mua Thẩm Lâm? Chẳng lẽ thật sự tưởng vài câu nói của Thẩm Mặc có thể đả động được ta sao? Bà còn không xem lại Thẩm Mặc chẳng qua chỉ là một song nhi địa vị thấp kém. Nhưng mà phải nói lại Thẩm gia các người đúng là có bản lĩnh, sinh ra được hai song nhi tốt như vậy. Thẩm Lâm kia đã sớm trộm bò lên giường ta rồi, cậu ta hầu hạ ta thoải mái nên hiện tại ta đang rất có hứng thú, trong tay vừa lúc có hai lượng bạc mới nguyện ý mua về tiếp tục vui vẻ a!”

“Nếu các người không muốn bán thì trả bạc lại cho ta, ta sẽ đi sang Lý gia nói với lão què đó rằng người lão muốn cưới đã bò lên giường ta như thế nào, đến lúc đó đừng nói họ Lý không chịu cưới, ngược lại còn bắt các người đền tiền kìa!”

“Cái gì?” Vương Xuân Hoa hít sâu một hơi, “Mày gạt tao?”

“Gạt bà làm quái gì?” Chu Cảnh cười nhạo: “Song nhi coi trọng nhất chính là thanh danh, thanh danh bị huỷ thì coi như cả đời liền xong. Hơn nữa loại chuyện này muốn lừa cũng không lừa được, họ Lý kia chỉ cần viên phòng với Thẩm Lâm liền biết các người lừa lão, tới lúc đó Thẩm Lâm không chỉ phải ngủ không với lão mà còn bị đuổi về, mấy người thì phải bồi thường bạc. Ta thấy khi đó đừng nói là hai lượng, dù giảm xuống 200 đồng cũng chưa chắc còn có người muốn rước Thẩm Lâm đi!”

Chu Cảnh cười lạnh: “Cho nên tốt nhất các người nên nhân lúc ta còn chút hứng thú với Thẩm Lâm thì nhanh chóng bán người cho ta, chứ nhiêu đây tiền dư sức cho ta mua hai cô nương khác rồi!”

Vương Xuân Hoa nhìn sang Thẩm Mặc và Thẩm Lâm dò xét, thấy hai huynh đệ không hề phản bác thì liền biết đây là sự thật, bằng không với tính tình của Thẩm Mặc, nó thương nhất là Thẩm Lâm, nếu Thẩm Lâm không muốn mà Chu Cảnh dám bôi nhọ thanh danh như vậy, Thẩm Mặc tuyệt đối sẽ cãi lại. Nhưng hiện tại Thẩm Mặc lại im lặng như thế, có lẽ nó biết chuyện này đã không phải ngày một ngày hai.

Vương Xuân Hoa thầm hận, trách không được Chu Cảnh đã nghèo rớt mồng tơi mà còn đồng ý để Thẩm Lâm ở nhà hắn ăn không uống không, náo loạn nửa ngày, thì ra là nó ngủ với người ta miễn phí.

Song nhi không còn nguyên vẹn tất nhiên Vương Xuân Hoa không dám thật sự gả Thẩm Lâm cho Lý gia, nếu họ Lý kia truy cứu thật thì nhà bà ta vừa đền người lại còn phải đền tiền.

Hơn nữa trong nhà xuất hiện một song nhi đê tiện không biết liêm sỉ như vậy, toàn bộ thanh danh Thẩm gia xem như đã hủy, vốn danh tiếng của con trai bà ta đã không tốt lắm, bây giờ lại xảy ra chuyện của Thẩm Lâm, nếu làm lớn ra thì chỉ sợ khi đó bỏ ra hai lượng bạc cũng không có ai chịu gả vào.

Vương Xuân Hoa khẽ cắn môi nói: “Có thể bán người cho mày nhưng bạc không đủ, mày phải đưa thêm hai lượng nữa.”

Chu Cảnh thản nhiên gạt phắt: “Ta chỉ có nhiêu đó tiền, bán hay không thì tùy. Không bán thì trả tiền để ta đi mua cô nương. Cơ mà nghĩ lại mua cô nương vẫn tốt hơn nhỉ, ít ra dễ sinh con trai hơn song nhi nhiều!”

Vương Xuân Hoa cũng nghĩ như vậy, không chỉ bà ta mà hầu hết người thời nay đều có tư tưởng đó,

“Được, hai lượng thì hai lượng, bán cho mày đó.”

“Hai lượng này là bao gồm cả tiền thuốc men của hai người kia.” Chu Cảnh nói: “Nói miệng không bằng chứng, phải có giấy trắng mực đen đàng hoàng. Phải viết rõ ràng phu thê các người đồng ý bán Thẩm Lâm cho Chu Cảnh ta làm nô, từ đây là nô bộc Chu gia, sinh tử đều do Chu Cảnh ta làm chủ.”

Thân vào nô tịch thì sống chết đều do chủ nhân định đoạt, về sau cho dù là cha mẹ ruột của Thẩm Lâm cũng không thể can thiệp. Chính là có đánh chết Thẩm Lâm, chỉ cần có thể đưa ra lý do chính đáng thì Thẩm gia cũng không có quyền truy cứu.

Vốn Vương Xuân Hoa còn muốn vòi Thẩm Lâm tiền dưỡng lão hoặc thỉnh thoảng tống tiền gì đó nên tất nhiên không muốn, nhưng sự tình đã tới một bước này, nếu làm căng quá rất có thể mất cả người lẫn của.

“Được!” Vương Xuân Hoa đồng ý.

“Tiểu Mặc, em đi mời người biết chữ tới đây viết chứng từ.”

Không ngờ hán tử đi theo tới lại nói: “Ta biết chữ, để ta viết.”

Khế bán mình rất nhanh đã được viết xong, hán tử kia còn viết đặc biệt rõ ràng, trong hai lượng bạc còn bao gồm cả phí thuốc men của Thẩm lão cha và Thẩm Thừa. Vương Xuân Hoa ấn dấu tay, lại để Thẩm Lâm ấn dấu tay.

Chu Cảnh chỉ vào Thẩm lão cha nói: “Còn ông ta nữa!”

Thẩm lão cha nãy giờ chui rúc một bên trốn lúc này mới lết lại ấn dấu tay, tờ khế bán thân này xem như đã có hiệu lực pháp lý. Chỉ cần đưa đến nha môn lập hồ sơ, Thẩm Lâm liền hoàn toàn biến thành tiện tịch.

Sự tình kết thúc, vô luận là Thẩm Mặc hay Thẩm Lâm đều không quay đầu liếc Thẩm lão cha một cái, hai huynh đệ quyết tuyệt xoay người rời đi.

—--

Trên đường về, Chu Cảnh đưa khế bán thân cho Thẩm Lâm.

“Đệ giữ cái này cho kỹ, ra hạ sách ta cũng thật bất đắc dĩ, nếu ta không bôi nhọ quan hệ giữa ta và đệ để làm lớn chuyện thì Vương Xuân Hoa nhất định bắt đệ gả đến Lý gia.”

Thẩm Lâm gật đầu nói: “Đệ hiểu mà, anh rể đệ không trách huynh, ngược lại còn phải cảm ơn huynh kìa. Đệ đã nghĩ kỹ rồi, cả đời này đệ không thành thân cũng không sao, nhưng đệ tin Vương Xuân Hoa cũng không dám ra ngoài rêu rao chuyện quan hệ của huynh và đệ, tốt xấu gì đệ cũng là người Thẩm gia, thanh danh đệ không tốt thì nhất định sẽ liên lụy con bà ta. Thẩm Thừa vốn nổi tiếng ham ăn biếng làm nên mới chưa cưới được vợ, nếu bà ta còn dám truyền chuyện này ra thì con bà ta cứ chờ ế cả đời đi!”

Không ngờ hán tử nãy giờ đi theo lại đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Lâm cậu là người tốt, nhất định sẽ được gả vào gia đình tốt. Thanh giả tự thanh, tôi tin cậu!”

Thẩm Lâm sửng sốt một chút mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Bốn người chia tay ở cửa thôn, lúc này Chu Cảnh mới biết thì ra hán tử kia là con trai thứ hai của thôn trưởng tên là Vương Nhân, từng đi học một thời gian ở trấn trên, không phải vì thi đậu công danh mà chỉ đơn giản có thể hiểu biết chữ nghĩa, về sau làm việc gì cũng dễ dàng hơn một chút.