Chương 17. Chu Cảnh đã trở lại (1)

Chu Cảnh ra tay rộng rãi, bỏ hẳn ra 1 lượng bạc lo lót nên thủ tục được làm xong rất nhanh, sau đó hắn nói với hai người kia còn có việc ở trấn trên, nhờ họ chờ một lát. Thật ra Chu Cảnh lén tới chợ tìm vài thợ xây hẹn ngày mai tới nhà hắn, thanh toán tiền đặt cọc xong liền lập tức trở về.

Không phải hắn không muốn mời người trong thôn, chỉ là suy nghĩ của hắn tính xa hơn, với tư duy của người hiện đại, hắn cảm thấy nếu không mời người chuyên nghiệp mà chỉ dựa vào hắn và người trong thôn thì nhất định chẳng xây được cái gì ra hồn.

Lúc này người nhà nông rất nghèo, ai cũng tiếc tiền ăn cơm ở trấn trên, dù có mời thôn trưởng đi cùng giúp đỡ chút chuyện thì cũng chỉ mang chút đồ sang làm quà và thanh toán tiền xe. Chu Cảnh vung tay lên là bao cả xe, lại mang sang một miếng thịt to được xem như cực kỳ hào phóng, hào phóng đến nỗi khiến người khác ngại luôn, vì thế hai người kia đều không định ăn trưa ở trấn trên.

Người trong thôn nhìn Chu Cảnh và thôn trưởng bao một xe lừa trở về liền tìm hiểu hỏi thăm, tất cả đều bị thôn trưởng tùy tiện tìm lý do qua loa xua đi. Còn chủ xe lừa thì đánh xe lên trấn trên liền dừng chờ ở trạm dịch, căn bản không biết bọn họ đi làm gì.

Về đến nhà đóng cửa lại Chu Cảnh mới dám đem kích động vui sướиɠ biểu hiện trên mặt, vô cùng hưng phấn bước vào phòng, lại phát hiện phòng trong không có ai.

Thẩm Mặc biết hắn lên trấn trên làm thủ tục, chuyện quan trọng như vậy cậu tuyệt đối sẽ ở nhà chờ hắn về, theo lý thì cậu phải nôn nóng hơn cả hắn mới đúng. Huống hồ bây giờ đã là chính ngọ, cơm trưa còn chưa nấu, dù có lên núi thì cũng nên trở lại rồi.

Lòng Chu Cảnh đột nhiên trầm xuống, có cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó liền cuống quýt chạy ra ngoài. Vì đang là giờ cơm trưa nên người đi lại trong thôn không nhiều lắm, Chu Cảnh cũng mặc kệ có quen biết hay không, tùy tiện kéo một người lại hỏi.

“Thím, xin hỏi có thấy Thẩm Mặc nhà ta không?” Phụ nhân kia vừa khéo lại là mẹ của Trương Cúc, tên Vương Phân, tất nhiên bà không thích Chu Cảnh nên trực tiếp mắng: “Ngươi hỏi ai đó, ai rảnh mà trông phu lang cho ngươi? Ngươi cho ta bạc à? Một tên song nhi mà xem như bảo bối ấy, đúng là thiển cận!”

Nếu là ngày thường gặp người ăn nói kiểu này Chu Cảnh sẽ không ngại gì mà bộp lại rồi, nhưng bây giờ hắn đang sốt ruột muốn chết cũng không rảnh để ý. Thấy bà ta không biết liền quay đi tìm người khác hỏi

Lần này hắn hỏi một phu lang tên Thẩm Văn, là người lần trước nói xấu Thẩm Lâm, A ma của Vương Bách Xuyên. Bản thân ông ta là một song nhi nhưng lại rất xem thường song nhi. Song nhi khó mang thai, khó sinh sản, chịu trăm cay ngàn đắng mang nặng đẻ đau phần lớn lại sinh ra song nhi. Nông gia nghèo khổ thiển cận rất xem trọng con trai nối dõi tông đường, duy trì hương khói, ông ra tuyệt đối sẽ không để con trai mình cưới song nhi về làm vợ.

Chu Cảnh lại là tên du thủ du thực nổi tiếng lưu manh, Thẩm Lâm là em vợ hắn, tâm tư con trai Vương Bách Xuyên của ông ta ít nhiều gì ông ta cũng biết, bởi thế liền hận không thể tránh Thẩm Lâm càng xa càng tốt.

Ông ta nghe Chu Cảnh hỏi thì đảo trắng mắt đáp: “Không biết, không thấy.”

Chu Cảnh lại đi tìm hỏi thêm vài người nữa, mấy người kia không phải thái độ cực kỳ kém thì là tránh hắn như tránh tà.

Chu Cảnh gấp đến độ xoay mòng mòng như ruồi mất đầu, bỗng có một hán tử từ ngoài thôn chạy vào. Hán tử kia khoảng 17, 18 tuổi, tuy không cao to bằng Chu Cảnh nhưng cũng xem như cường tráng.

Hắn thấy Chu Cảnh thì vội vàng nói: “Chu Cảnh, phu lang và em vợ ngươi sắp bị nhà mẹ đẻ đánh chết rồi, ngươi mau sang đó xem đi!” Bộ dạng tựa hồ so với chính chủ Chu Cảnh còn nóng lòng hơn.

Chu Cảnh vừa nghe, đầu liền ong một tiếng liền lớn.

“Ta không biết đường tới nhà nhạc phụ, có thể phiền tiểu ca dẫn đường không? Ta không để ngươi phí công đâu, sẽ trả ngươi 10 văn tiền!”

“Không cần!” Người nọ cũng gấp y như Chu Cảnh, hai hán tử căn bản không thèm đi bộ mà chạy như điên sang thôn Thẩm gia.

Nhà họ Thẩm ở trong thôn thuộc dạng có điều kiện tốt, sống trong căn nhà xây bằng gạch nung sáng sủa, phía sau còn có ba gian phòng mới xây khá là xa hoa.

Giờ phút này tuy cổng nhà Thẩm gia đóng chặt nhưng đã có không ít người đứng bên ngoài hóng chuyện, bọn họ có thể nghe được rõ ràng tiếng đánh chửi ầm ĩ truyền ra từ bên trong.

Người nhà nông thường an phận thủ thường, nhà ai mà lòi ra một, hai tên du côn vô lại thì cơ hồ làng trên xóm dưới đều biết. Lúc trước khi Vương Xuân Hoa đem Thẩm Mặc gả cho Chu Cảnh đã trở thành đề tài lúc trà dư hậu tửu trong thôn, cho nên hầu hết mọi người đều biết Chu Cảnh. Thấy hắn tới, vài người sợ phiền phức liền lập tức tránh ra xa, mà dù gan to một chút cũng không ai dám tới quá gần.

Chu Cảnh không quan tâm tới người khác, hắn bước thẳng tới trước cổng gỗ Thẩm gia vung chân đá mạnh lên. Công nhà Thẩm gia đã khóa chặt, Chu Cảnh đạp 5, 6 cái cũng không mở ra được, hắn không nói hai lời liền ôm một tảng đá to ném mạnh lên cổng, hán tử dẫn hắn tới cũng tiến lên hỗ trợ phá cổng. Không biết nhờ công của ai, tóm lại trên cổng rất nhanh đã lủng một lỗ to. Chu Cảnh với tay vào trong lỗ thủng kéo then cài sang một bên rồi gấp không chờ nổi mà xông vào.

Chu Cảnh vừa xông vào liền thấy Thẩm lão cha đang cầm cây cuốc đánh phu lang nhà mình, Thẩm Mặc vì che chở cho đệ đệ mà ôm lấy Thẩm Lâm đỡ cho cậu một nhát, cuốc bổ xuống cậu liền rách một mảng thịt, nháy mắt máu đã nhiễm đỏ quần áo.

Máu đỏ trên người Thẩm Mặc càng làm mắt Chu Cảnh sung huyết, hắn gào lên một tiếng như dã thú, xông lại đạp một phát vào người Thẩm lão cha khiến ông ta ngã lăn sang một bên. Chu Cảnh nhanh tay cướp được cây cuốc lại hùng hổ định xông về phía Thẩm lão cha.

Chu Cảnh như vậy có vẻ quá mức hung ác, chẳng khác nào một tên sát nhân gϊếŧ người đỏ mắt, Vương Xuân Hoa sợ tới mức thất thanh thét chói tai, Thẩm Thừa bị dọa cho liên tục lui về phía sau.

Người phản ứng đầu tiên chính là hán tử đi theo Chu Cảnh, hắn bắt lấy tay Chu Cảnh ép gỡ cái cuốc ra, đà bổ xuống bị cắt ngang nên hơi khựng lại, Thẩm lão cha nhân chút thời gian này mà ngã lộn nhào chạy đi, nhát cuốc bổ vào khoảng không.

Hán tử kia hét lớn: “Ngươi nghĩ cho phu lang của ngươi đi, đây chính là cha ruột của cậu ấy, nếu gϊếŧ ông ta thì không chỉ ngươi bị chém đầu mà phu lang của ngươi cũng sẽ bị liên lụy!”

“Chu Cảnh, đừng mà!” Thanh âm yếu ớt của Thẩm Mặc đúng lúc vang lên, hai mắt đỏ ngầu của Chu Cảnh bị giọng nói cậu hấp dẫn mà nhìn sang, hắn tựa như chẳng nhận ra ai, chỉ đứng như trời trồng lăng lăng nhìn Thẩm Mặc, một lúc lâu sau mới như tỉnh táo lại.