Chương 18

Quay cuồng một hồi Hà Uy vẫn không thể kháng lại Tà Huyết Dạ, chỉ đành vờ ngoan ngoãn làm một tiểu đệ tử ma giáo nghe sắp xếp của hắn.

Tà Huyết Dạ muốn y chiếm lấy sự tin tưởng của Tuyệt Song Hân, an ổn làm gián điệp của hắn.

Sau khi phân phó xong việc, Tà Huyết Dạ bỏ lại Hà Uy tự mình bỏ đi mất. Hắn nhảy ra khỏi bờ tường một cách an nhiên vô sự.

Lúc đó Hà Uy mới biết rằng đám đệ tử áo lam đều đã bị Tà Huyết Dạ hạ mê dược. Bởi loại thuốc mê này là hạng nhẹ nên không ít lâu bọn họ đã tỉnh, nghĩ rằng bản thân họ chỉ là ngủ quên một lúc nên không nghĩ đến sự việc bị hạ thuốc.

Đây cũng là một trong những lý do khiến cho Hà Uy không thắng nổi Tà Huyết Dạ. Nếu bình thường dùng mê dược, người ta sẽ phân so cao thấp đủ loại dược trên trời dưới biển chỉ để chứng minh thuốc mê của mình có tác dụng lâu dài.

Tà Huyết Dạ này đi hướng ngược lại, khiến cho người khác chủ quan mà bỏ qua, còn hắn thuận lợi làm được rất nhiều việc.

Đợi đến sáng hôm sau, một đám lam y đệ tử đi vào tiểu viện của Hà Uy, đưa y đến tiền thính Tống phủ. Hà Uy bị bắt đứng giữa căn phòng, Tuyệt Song Hân ngồi ngang hàng ghế với Tống Sâm, Bạch Ngọc Thư ngồi một bên không quản sự đời.

Lúc này y cảm thấy chính bản thân mình đã thực sự trở thành tội nhân. Y vốn là chưa từng trải qua cảm giác bị gia quyến tang nhân xỉa xói, bản thân trở thành kẻ có tội lớn của võ lâm, cảm nhận này vô cùng lạc lõng.

- Dù sao chuyện đã tới nước này, có gϊếŧ y cũng không giải quyết được vấn đề gì. Chi bằng Tống lão gia để người này cho vãn bối tùy ý xử trí, cũng tránh việc đám gia quyến kia không rõ sự tình mà đến nhiễu loạn.

Tuyệt Song Hân vẻ mặt đầy tôn kính, nhã nhặn nói với Tống Sâm. Chuyện xảy ra đã được kiểm tra kỹ lưỡng. Mọi động cơ đều rất có thể liên quan đến các môn phái tà đạo. Hắn lại là thiếu chủ của võ lâm minh, càng phải tỉnh táo hơn người khác.

Điều này chắc chắn rằng sẽ không có việc Tuyệt Song Hân vì bất cứ tư thù nào mà động đến Hà Uy, cũng sẽ không niệm tình gì để che giấu y. Hắn là thực sự cương trực.

Tống Sâm nghe vậy cũng cảm thấy an tâm hơn. Lão ban đầu không hề tin Hà Uy là thủ phạm, mọi động cơ đều không liên quan đến y. Lão cũng gật đầu đồng ý với Tuyệt Song Hân.

Sau cuộc đàm phán, Bạch Ngọc Thư bước ra khỏi phòng, Hà Uy đi phía sau, đi bên cạnh y là Tuyệt Song Hân, phía sau nữa là cả đám đệ tử lam y.

Mấy người này quả thực coi y thành tội nhân mà nghiêm ngặt canh chừng.

Đi ra khỏi cổng lớn Tống gia là xe ngựa to hoành tráng của võ lâm minh, một đoàn người theo sau xe ngựa cầm trong tay cán cờ, lá cờ được thêu hai chữ "Huyền Tịch". Người nhìn vào đều sẽ biết đây là đoàn dã hành của đại nhân vật cốt cán trong Huyền Tịch tông.

Hà Uy đến tận lúc này chỉ biết được Tuyệt Song Hân là tông chủ. Y là quan nhân, không hiểu thế sự giang hồ, y hoàn toàn không biết Huyền Tịch tông là môn phái nào, lại tầm ảnh hưởng lớn đến đâu.

Nhưng rồi nhìn đến đoàn xe người ngựa này trải dài trước cổng Tống gia cũng đủ hiểu. Chỉ một chữ:

"Khủng"

Bạch Ngọc Thư sớm đã đi lên xe ngựa. Tuyệt Song Hân thấy người bên cạnh ngây ngốc liền nhéo mạnh tay y. Hà Uy bất giác đau mà hô nhẹ một tiếng, đành theo sau Tuyệt Song Hân cùng lên xe ngựa.

Y sắp bước được một bước lên xe, có người chạy vội vã từ trong Tống phủ chạy đến. Người nọ vừa chạy vừa gọi tên y, hiển nhiên là Tống Băng Tâm.

Hắn chạy đến cửa phủ suýt té ngã thì may mắn được hạ nhân xung quanh đỡ lại, trong đó có cả cái tên Tà Huyết Dạ đắp lớp mặt nạ kia.

Tống Băng Tâm trong vòng đỡ của hạ nhân xung quanh thở dồn dập từng hơi. Hắn còn đang trúng độc, cơ thể chưa hồi sức thì vận động mạnh. Hắn vẫn cố chậm chạp từng bước đến trước mặt Hà Uy.

Hà Uy gọi nhẹ một tiếng "Băng Tâm thiếu gia" xuất phát từ bản năng. Tống Băng Tâm lại càng siết chặt nắm tay, hắn ngước nhìn Hà Uy, nhẹ nhàng bình tĩnh nói,

- Ta trước đây không có bằng hữu, cũng không ai tâm sự về hoàn cảnh của ta. Nhưng ngươi đã xuất hiện rồi thay đổi tính cách của ta. Ta và ngươi không phải quá thân thiết, nhưng cũng là bạn bè. Dù chỉ gần nhau trong thời gian ngắn ngủi nhưng ta biết ngươi sẽ không làm ra loại chuyện như vậy,

Tống Băng Tâm ngừng trệ một lát, quay sang nhìn chằm chằm Tuyệt Song Hân đang ngồi ở trước rèm xe ngựa, ánh mắt không rõ là ghét bỏ hay tôn trọng, chỉ đơn giản nhìn, không hề đổi hướng.

- Ngươi đừng bị bất cứ thương tổn gì.

Tống Băng Tâm nói với Hà Uy nhưng tầm mắt hắn đặt trên người Tuyệt Song Hân. Hắn đang muốn ám chỉ, nếu võ lâm minh đυ.ng đến Hà Uy, hắn sẽ không ngại gây rối bọn họ.

Miêu Cương tộc luôn bị võ lâm khinh rẻ vì là nơi có quá nhiều loại cổ trùng hiểm độc. Nhưng Miêu Cương tộc nhân không phải người không có nhận thức, không phải cứ gặp người khác thì họ sẽ hạ trùng.

Không mấy ai trong võ lâm hiểu được đạo lý này, đa số bị lời đồn thổi che mắt. Từ đó, các nhân sĩ giang hồ nếu gặp được Miêu Cương tộc nhân đều sẽ gϊếŧ hoặc bắt họ làm nô.

Mấy chục năm gần đây chỉ mới làm rõ hiểu lầm này, nhưng trong thâm tâm nhiều người vẫn coi Miêu Cương tộc nhân như yêu quái mà đối đãi, ngoài mặt tưởng như đã chấp nhận hòa bình.

Song, mối quan hệ hai tộc người cũng đã không cứu vãn nổi bao nhiêu mà càng lúc càng xấu đi.

Mẫu thân người Miêu Cương của Tống Băng Tâm có phu quân là nhân sĩ võ lâm, hiển nhiên đã bị Miêu Cương tộc nhân cô lập. Bà trở về Tống phủ lại bị người khác hắt hủi.

Tống Băng Tâm từ nhỏ theo mẹ cũng nếm không ít khổ cực. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc đích thực mà người đời thường nói. Cái hắn truy cầu chỉ là một gia đình, không phải thứ xa vời gì, nhưng với hắn chính là si tâm vọng tưởng.

Hà Uy là người đầu tiên không mang ý nghĩ khác khi trở thành bằng hữu của hắn. Y đối với hắn là người rất đặc biệt. Tống Băng Tâm từng nghĩ, trước khi hắn chết, người này là người duy nhất chịu gần gũi hắn thì cũng không còn gì để hối tiếc.

- Tống thiếu gia, tại hạ sẽ nghiêm túc hành sự, không để bằng hữu của thiếu gia phải chịu oan ức. Ngược lại, hãy tự dưỡng thương thế của thiếu gia cho tốt.

Tuyệt Song Hân xuống xe ngựa chắp tay ngang ngực từ biệt Tống Sâm, hắn liền kéo Hà Uy đẩy vào trong xe rồi tự mình bước vào. Đoàn người bắt đầu di chuyển.

Lúc này Hà Uy bị kẹp giữa hai con người này cũng rất đáng thương.

Tuyệt Song Hân ngồi gần Hà Uy, hăm dọa y mấy lời rồi dùng tay chống lên thái dương nằm dài xuống băng ghế gỗ nhỏ. Ở băng ghỗ đối diện chỉ còn Bạch Ngọc Thư và Hà Uy. Bạch Ngọc Thư ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở cuối băng ghế phía trong xe ngựa.

Mà y ngồi ở ngay đầu băng ghế, nhích người không muốn gần hai người này.

Sở dĩ từ lúc bị đưa ra khỏi tiểu viện, Hà Uy không nói một lời nào không phải y trì độn không hiểu biết tinh ý.

Tuyệt Song Hân muốn đưa Hà Uy trở về võ lâm minh tra khảo, điều này không ảnh hưởng đến lộ trình của y. Đương nhiên phản kháng cũng không cần thiết.

Đối với Tống Băng Tâm, Hà Uy cũng cảm nhận được hắn thực sự coi y là bằng hữu, hắn cũng đã nhiều lần đối tốt với y trước mặt người khác. Nhưng Hà Uy không cảm kích.

Bởi, Tống phủ gia thế ổn định, tiền tài dư giả, hạ nhân sẽ không vô cớ chạy ra ngoài rồi treo cổ tự vẫn.

Ngay từ đầu Hà Uy đã cảm thấy trên dưới Tống phủ không chỗ nào an toàn. Ngay cả một lão quản gia trung niên thoạt nhìn gầy yếu lại cũng là một Tà Vân giáo đệ tử, điều này càng khiến cho Hà Uy sinh ra cảm giác bài trừ với người trong Tống gia, đặc biệt là Tống Băng Tâm.

Nỗi lòng của Tống Băng Tâm, Hà Uy chỉ hiểu, sẽ không thấu, càng không tiếp nhận.

Vẫn là nói so với một Tống Băng Tâm khiến cho y ngày đêm cảnh giác thì một Tuyệt Song Hân luôn miệng quát mắng y vẫn tốt hơn, hoặc Bạch Ngọc Thư, sẽ không khiến cho Hà Uy mọi lúc đều lo sợ như ở gần Tà Huyết Dạ.

Hà Uy thực sự cảm phục chính mình, y không nghĩ rằng bản thân có thể nhẫn nhịn được nhiều chuyện như thế này.

Ngay cả lúc này ở cùng hai đại mỹ nhân khuynh thành tuyệt luyến đến vậy, Hà Uy cũng không có tâm trạng để thưởng thức. Con cổ trùng kia đang nhẹ nhàng động, tuy không quá đau, nhưng đây ý là Tà Huyết Dạ đang nhắc nhở y không được quên nhiệm vụ hắn giao cho.

Hà Uy đang trầm tư suy nghĩ. Bỗng một bên bánh gỗ xe ngựa cán lên hòn đá vừa vặn không lớn cũng không nhỏ khiến cho mọi thứ trong xe đồng thời bị xáo động mạnh. Kỳ lạ ở chỗ Tuyệt Song Hân nằm đối diện vẫn không mảy may chút gì.

Mà Hà Uy vì mải mê suy nghĩ, bị xóc đến mức đổ nhào về phía trước, y chỉ cách vài ly nữa sẽ trực tiếp ôm đè lên người Tuyệt Song Hân. Trước mắt một mảnh lụa trắng xuất hiện che kín tầm nhìn, Hà đã được Bạch Ngọc Thư cản lại rồi kéo sang phía hắn, theo đà bị kéo, y bị đổ vào trong lòng Bạch Ngọc Thư.

Hà Uy và Bạch Ngọc Thư bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ, giật mình, căng cứng tứ chi. Tuyệt Song Hân nằm chống tay ở băng ghế đối diện thấy cảnh này, phát ra một tiếng "hừm" cười, có một chút tiếu ý, càng nhiều là khinh thường.

Hà Uy từ âm thanh cười khinh của Tuyệt Song Hân nhanh chóng tách khỏi Bạch Ngọc Thư, không dám nhìn hắn. Bạch Ngọc Thư không có quá nhiều biểu hiện, chỉ thu tay lại, nhắm mắt, dưỡng thần.

Y không nhìn đến Tuyệt Song Hân nữa, cũng là chột dạ không dám đối mặt. Hà Uy không ngờ bản thân lại có lúc ôm ôm chạm chạm với phu quân tương lai của người ta ngay trước mặt người ta. Này là quá đê tiện. Y cũng không dám gần gũi Bạch ngọc Thư nữa rồi. Trong thâm tâm cũng cảm thấy có lỗi với Tuyệt Song Hân.

Hà Uy tự nhủ những chuyện đê tiện như này, y tuyệt đối không thể tái phạm.