Chương 2
Chàng thiếu niên giơ tay chém xuống, gương đồng lập tức bị vỡ thành hai mảnh.
Mộ Tình nhặt một nửa chiếc gương lên, lật qua lật lại trong tay, nét mặt lạnh lùng nói: “Ta giữ nó, cái còn lại ngươi muốn làm gì thì làm.”
Phong Tín cả giận nói: “Ngươi có ý gì? Muốn nhất đao lưỡng đoạn* với ta phải không?”
*Nhất đao lưỡng đoạn: Một đao cắt đôi. Ý nói đoạn tuyệt quan hệ.Mộ Tình cười nhạo nói: “Muốn nhất đao lưỡng đoạn với ngươi? Quả nhiên là một chút đạo lý ngươi cũng không hiểu, ta phục.”
Mặt Tạ Liên bọc mấy lớp băng vải, không thấy rõ thần sắc, nhưng chỉ cần nghe giọng nói của y, cũng biết được y đang vô cùng bất đắc dĩ mà cất lời: “Bây giờ là lúc nào mà hai người các ngươi còn nhao nhao mấy chuyện vớ vẩn này? Phong Tín, mau nhặt nó lên, cái gì mà nhất đao lưỡng đoạn? Là phải để hai ngươi gương vỡ lại lành mới đúng.”
Phong Tín nhìn Mộ Tình, lại nhìn sang một nửa chiếc gương đồng đang nằm dưới đất, lúc này mới hiểu chuyện, cúi người nhặt lên chiếc gương đồng, đem cất vào người, mắng: “Ngươi thật đúng là đồ có bệnh, không chịu nói rõ ràng, hù chết lão tử.”
Mộ Tình hừ lạnh, quay đầu sang hướng khác, không nói một lời.
Ba người ngồi trên chiếc xe rách nát, lung la lung lay suốt mấy canh giờ, cuối cùng cũng đến nơi. Kéo hành lý xuống xe, con đường trước mặt rẽ thành hai hướng, mỗi hướng một phương.
Mộ Tình nhìn về phía Tạ Liên, khẽ khom người, nói: “Điện hạ…”
Tạ Liên thở dài, khoát khoát tay, “Nhớ chăm sóc mẫu thân ngươi thật tốt.”
Mộ Tình lùi về phía sau một bước, nói: “Ta… Đi.”
Tạ Liên nói: “Đi thôi.”
Phong Tín nhìn sang hướng khác, nắm chặt một nửa chiếc gương đồng trong tay, có phần âm trầm, như là đang hờn dỗi.
Mộ Tình lại lùi thêm một bước nhỏ, “Ta, ta đi thật đó.”
Tạ Liên còn chưa kịp mở miệng, Phong Tín liền quay lại, mắng: “Mẹ nó ngươi muốn cút thì cút ngay cho ta! Có ai cần ngươi ở đây chắc, ta nuôi không nổi Bạch Nhãn Lang* đâu! Mỗi người giữ một nửa tấm gương làm gì chứ, lão tử không thèm! Cút!”
*Bạch Nhãn Lang: Sói mắt trắng. Chỉ người vong ân phụ nghĩa.Chữ “cút” được thốt ra, hắn liền hung hăng ném văng gương đồng, khiến nó đập mạnh lên tảng đá, tia lửa tóe ra, nhảy lịch bịch mấy cái, sau cùng nằm yên vị trên mặt đất.
Nếu là ngày thường, Mộ Tình bị Phong Tín mắng đến mức này, không rút đao ra chém mấy cái mới là lạ. Nhưng khi đó, y chỉ cắn răng, quay người đi. Lần rời đi này. Rốt cuộc không quay đầu lại.
Ngày Phong Tín phi thăng cũng là ngày Huyền Chân điện vừa xây xong. Y đứng tựa vào cánh cửa đại điện, hai tay khoanh lại, nhìn người đang bước tới cạnh hắn.
Hôm đó, Phong Tín đứng trước mặt y, bàn tay lần mò vào thắt lưng, lấy ra nửa chiếc gương đồng, cười ngây ngốc với y.
Gương đồng vỡ, qua một khoảng thời gian dài, được mài đến bóng loáng. Hai mảnh gương vỡ được ghép lại với nhau, khớp đến mức kín kẽ, chỉ còn lại vài vết nứt nhỏ khó nhìn ra.
·
“Thứ này…”
Mộ Tình nuốt nước bọt: “Thứ này, là ở đâu ra?”
“Hả?” Phong Thác Thác nhìn theo ánh mắt của y, “À, ra là cái này.” Hắn vỗ vỗ lên gương đồng, cười nói: “Ngươi vậy mà lại không biết cái này. Ta còn tưởng đã lan truyền khắp nơi, tất cả mọi người nghe chán rồi.”
Thủ vệ Tiểu Thần quan rối rít nói: “Thật sự là nghe chán rồi, Tiểu Phong tướng quân, ngươi muốn kể nữa thì đổi ta sang chỗ khác rồi hẵng kể.”
Phong Thác Thác cười ha ha, nói với bọn họ vài câu, rồi đưa Mộ Tình còn đang ngây ngốc thất thần sang chỗ khác, nói: “Nhắc tới chiếc gương này từ đâu ra, phải kể từ 800 năm trước. Khi đó mẹ ta và cha ta là người hầu của Thái tử Tiên Lạc, từ nhỏ hiểu nhau yêu nhau, điện hạ làm chủ, định kết lương duyên, về sau thế sự loạn lạc, mẹ ta muốn đi săn sóc cho người nhà của nàng, không thể đi cùng điện hạ và cha ta, trước khi đi, nàng chém đôi chiếc gương trang điểm của mình, mẹ và cha ta mỗi người cầm một nửa chiếc gương, đặng sau này có gặp lại cũng sẽ nhận ra nhau. Sau này hai người lần lượt phi thăng, gặp lại nhau trên Tiên Kinh, ghép hai mảnh gương đồng lại với nhau, tấm gương liền khôi phục nguyên dạng, chỉ còn lại một vết nứt, thời gian qua bọn họ chuyên tâm tu đạo, gương đồng cũng dính tiên khí, sau này hai người phi thăng, nó nghiễm nhiên trở thành pháp bảo. Sau này ta sinh ra, mẹ ta liền giao nó cho ta, bảo đảm ta an toàn khỏe mạnh, giống như là khóa trường mệnh… Ài, cái người này, ngươi sao thế?”
Mộ Tình hất hắn ra, lui về sau mấy bước, lắc đầu, lại lắc đầu, run rẩy nói: “Không thể nào…”
Phong Thác Thác tiến tới đỡ y: “Cái gì mà không thể? Ngươi ổn chứ? Sắc mặt ngươi thật kém, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Ngươi vừa phi thăng, hẳn là vẫn chưa xây điện, mà trùng hợp thì bên cạnh chúng ta chính là điện Nam Dương của cha ta, hay là cùng ta vào đó nghỉ ngơi một lát nha?”
Mộ Tình lại hất hắn ra, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, không đúng, tất cả đều không đúng…”
“Cái gì đều không đúng?”
“Đều không đúng.” Mộ Tình kiên trì nói, “Tất cả đều không đúng. Kiếm Lan đã chết, ngươi cũng không có được sinh ra. Tại sao lại thành thế này…”
Phong Thác Thác nhíu mày: “Ngươi… Ngươi sao có thể nói mấy lời này! Ta có lòng tốt dẫn ngươi đi chơi, sao ngươi lại nói mấy câu xúi quẩy đó với ta? Thà rằng rủa ta cũng được đi, ngươi còn rủa cả mẹ của ta nữa. Ngươi đi luôn đi, nói một hồi ta sẽ muốn đánh ngươi.”
Mộ Tình lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo dòng chữ “điện Nam Dương”, đột nhiên đẩy Phong Thác Thác ra, vọt vào: “Phong Tín– Phong Tín–“
Phong Tín đang ở đang ở đại điện lau chùi cung Phong Thần, ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì? Ồn ào quá. Ai vậy?”
Mộ Tình đứng trước mặt hắn, khẽ thở ra mấy hơi nặng nhọc, nói: “Là ta… Là ta…”
Phong Tín nghi hoặc nhìn y, cau mày nói: “Ngươi là…”
Phong Thác Thác đuổi theo, tới nơi liền ủy khuất nhìn Phong Tín mà nói: “Người này không hiểu đạo lý, rủa con với mẹ chết.”
Phong Tín đứng thẳng dậy, đặt cung nằm ngang, cả giận nói: “Lý nào lại thế? Ngươi là ai? Rủa cái gì!”
Miệng Mộ Tình nghẹn đắng, nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Ta không có rủa ai. Ta là đang nói sự thật. Mọi sự vốn dĩ là như vậy rồi. Tiên Lạc quốc diệt vong, không lâu sau, Kiếm Lan chết thành quỷ, Phong Thác Thác cũng không có được sinh ra, mà là bị mổ ra luyện thai linh, sau đó ta còn ra tay cứu hắn, kết quả bị người ta giội nước bẩn–“
Phong Tín nổi trận lôi đình, rút kiếm đánh tới: “Ta thao! Ta thao! Ngươi mẹ nó rốt cuộc là ai? Đây có thể là tiếng người sao? Con mẹ nó ngươi tranh thủ thời gian cút ngay cho ta, mau mau cút, lúc này cút đi lão tử còn không so đo với ngươi!”
Mộ Tình rút đao tiếp vài chiêu, nhưng một nửa thanh đao không có được sức mạnh như ngày thường, bị hắn làm cho lui về phía sau liên tục, vừa lui vừa nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ngươi có ý gì? Người khác cợt nhả với ta, ngươi cũng theo họ giả vờ giả vịt với ta? Ta là Mộ Tình, từ nhỏ đã quen biết ngươi…”
“Mộ Tình cái gì, chưa từng nghe qua, miệng thối chỉ giỏi nói mấy lời buồn bã, tranh thủ thời gian cút ngay cho ta!”
“Ngươi…”
“– Nơi này đang xảy ra chuyện gì?”
Giọng nữ quen thuộc truyền tới từ đằng sau. Hai người lập tức ngừng tay, quay đầu nhìn, liền thấy một người thân vận áo giáp, mang theo mười phần khí thái hào hùng bước đến, chính là một nữ tướng quân. Nữ tướng quân nói: “Thác Thác, tại sao cha ngươi lại đánh nhau với người khác?”
Vừa nhìn thấy nàng, Phong Thác Thác liền hớn hở, nhảy bổ vào ngực nàng: “Mẹ, người đã quay về rồi. Kẻ này không hiểu đạo lý, ta đối xử tốt với hắn, kết quả là phải nghe hắn nói xấu người. Mẹ cũng không phải không biết tính cha, mắng chửi cha cũng được, nhưng dám nói xấu người thì cha không nhịn nổi, sau đó thì cả hai nhào vào đánh nhau thôi.”
Kiếm Lan ngăn Phong Tín lại, nói: “Thật đúng là, ngươi không muốn nghe mấy lời như vậy, bảo người ta ra ngoài không được sao, cả ngày chém chém giết giết, còn ra thể thống gì. Mau, ngừng lại.”
Nàng vừa dứt câu, Phong Tín lập tức thu kiếm, cười nói: “Hắn không chịu đi, ta cũng không còn cách nào.”
Kiếm Lan nhìn về phía Mộ Tình, nói: “Vị này là…”
Mộ Tình nhìn nàng, lại nhìn sang Phong Tín và Phong Thác Thác, muốn mở miệng giải thích, lại phát hiện cơ thể đều như đang mất đi sức lực. Hít một hơi dài, muốn cưỡng ép bản thân dồn sức, hồi sau cảm thấy làm vậy không có ích gì, cuối cùng xoay người sang chỗ khác, dời gót, bước đi.
Tiến về phía trước, ra ngoài Tiên Kinh. Y sờ lên hông mình, ngón tay đυ.ng vào một nửa chiếc gương đồng, gương đồng lập tức tan thành bụi khói, bay vào hư không.
___Hết chương 2___