Cộc cộc. Cộc cộc.Đầu gỗ rầu rĩ gõ lên chiếc bát sứ thiếu miệng..Phong Tín một đời, là quãng thời gian dài dằng dặc suy tư, ồn ào náo động bên tai không dứt.Mộ Tình một đời, là mỏi mệt vô tận, hối tiếc không kịp chiếc bát sứ thiếu miệng.·Cộc cộc. Cộc cộc.Đầu gỗ rầu rĩ gõ lên chiếc bát sứ thiếu miệng.·
Cộc cộc. Thùng thùng. Vụt vụt. Lộp cộp.
Tiếng bước chân hoặc nhanh hoặc chậm, muôn hình muôn vẻ vang lên. Những âm thanh này bị trộn lẫn dọc theo con đường lớn, một trăm tiếng, hai trăm tiếng, năm trăm tiếng, cuối cùng lưu lại duy nhất một tiếng bước chân.
Sột sột soạt soạt, tiếng của áo vải ma sát với nhau, còn lộ ra một hơi thở ấm áp. Mùa đông rất lạnh, khiến cho hơi thở kia càng trở nên dễ chịu.
Ngươi…… Là?
Cộc cộc, cộc cộc.
Đầu gỗ rầu rĩ gõ lên lỗ hổng của bát sứ.
Đinh cộc cộc cộc cộc cộc……
Thở dài một tiếng: “Thật xin lỗi, nhận nhầm.”
·
Bát sứ rất mới, là sứ trắng thượng hạng, dưới đáy chén in một hồng ấn. Đây là cống phẩm được đem đến cung điện, ngay cả giới quý tộc cũng không thể dùng nó.
Quý tộc không thể dùng nó, nhưng nó thế mà lại nằm trên tay một tạp dịch. Ngón tay Mộ Tình cẩn thận chà xát miệng bát, một lần, lại một lần mài nó.
·
Bát sứ rất cũ, không nhìn ra là phẩm vật, nứt men thiếu miệng, như cái bát của tên ăn mày, cũng không tính là đồ tốt gì cho cam.
Người qua đường thuận tay cầm lấy bát sứ, quay đi ngoảnh lại nhìn quanh, bèn lật nó lại, đè ép trong lòng bàn tay mình.
Cộc cộc, cộc cộc. Thanh âm vang lên đầy rầu rĩ, không thanh thúy cũng không vang dội, hơi xa một chút liền không nghe thấy được. Nhưng nó tiếp tục không ngừng mà vang lên, cộc cộc, cộc cộc.
Người qua đường nghĩ thế nào cũng nhớ không nổi bản thân đã thấy qua vật này ở đâu, thở dài một tiếng rồi từ bỏ, nghĩ rằng dù có thế nào, ít nhiều cũng phải giúp một tay. Nhưng mò toàn thân chỉ có lấy một xu, vậy mà cũng không thèm do dự, đem bỏ vào bát sứ.
·
Đinh đinh, đinh đinh. Tiếng bát đũa được làm bằng bạc liên tục gõ vào nhau.
Mộ Tình nghe được thanh âm không chút thuận tai, trợn mắt nhìn: “Ngươi có thể đừng gõ hay không, tốt xấu gì cũng là người có thân phận, làm như vậy còn ra thể thống gì?”
Phong Tín nghe lời này không lọt tai, đặt đũa xuống bàn: “Ta thích ta gõ, ngươi quản được sao? Ngươi là mẹ ta sao?”
Mộ Tình nói: “Còn không phải là vì ngươi cầm đũa gõ bát, nhìn không khác gì một tên ăn mày.”
Phong Tín cả giận nói: “Ta có làm tên ăn mày cũng không đến lượt ngươi quản, lề mề chậm chạp, lo ăn cơm của ngươi đi. Ăn ít như vậy, ngươi là đại cô nương hay muốn gầy như mấy nàng eo nhỏ trong cung?” Giận, vươn lên bàn cơm gắp một miếng lớn thịt kho tàu, nhét vào bát cơm của Mộ Tình.
Mộ Tình ghét nhất loại thức ăn nhiều dầu mỡ, dính vào cơm một chút liền không muốn động vào, liền bưng bát gấp gáp rút lui. Phong Tín không bỏ qua, trực tiếp công kích vào chân ghế y. Mộ Tình vốn đang nghiêng về phía sau, bị hắn đánh trúng, ghế ngã về phía sau. Tuy thân người nhảy lên một cái liền không sao, nhưng bát trong tay lại không thể giữ được, rơi xuống đất, vỡ nát.
Tạ Liên nghe báo hai thị vệ của y đánh nhau trong phòng, vội vàng chạy tới, chỉ thấy Mộ Tình ngồi quỳ trên mặt đất, đỏ mắt thu thập mảnh vỡ, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Phong Tín đứng ở một bên, có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn Mộ Tình: “Cùng lắm chỉ là làm một cái bát của ngươi bị bể, nhỏ mọn như vậy làm gì, ta cũng không phải sẽ không bồi thường cho ngươi. Ngươi thấy ít, ta bồi gấp ba được không?”
Lời của hắn còn chưa dứt, nghe hắn nói như vậy, mũi Mộ Tình càng mỏi nhừ, suýt nữa rớt nước mắt, cất mấy mảnh bát vỡ vào túi, hành lễ với Tạ Liên. Lễ xong liền đứng dậy, hung dữ lườm Phong Tín, nói: “Đây là di vật của cha ta.”
Phong Tín "a" một tiếng, trợn tròn mắt.
Tạ Liên vội nói: “Vỡ thành dạng gì rồi, ta xem thử, nói không chừng có thể sửa lại cho ngươi.” Mộ Tình không nói lời nào, chỉ lắc đầu. Tạ Liên đến gần xem thử, quả nhiên đã vỡ đến không thể nhận ra.
Phong Tín gây đại họa, cúi đầu đứng hồi lâu không biết làm gì, bỗng nhiên không hiểu sao lại ngẩng đầu, sững sờ đi đến bên bàn, nâng lên bát sứ trắng của mình: “Chén này là Điện hạ thưởng ta, chỉ trong cung mới có thể dùng, ta làm hỏng chính là tội khi quân, ta liền dùng nó để bồi thường cho ngươi.” Nói xong liền cầm chén, nện xuống mặt đất.
Lần này Mộ Tình cả kinh, cái chén kia mà vỡ y khẳng định dù có làm bao nhiêu năm cũng không đền được, bổ nhào qua muốn đỡ lấy, chén kia bị y đẩy, dù không bị vỡ nát, vẫn là đυ.ng trúng chân bàn, mất đi miệng bát.
·
Đây là bát sứ thượng hạng, nhìn qua không có gì đặc biệt, chỉ riêng việc vừa chiếu lên liền sáng long lanh, nhân gian này chỉ có hoàng thất mới dùng được, lại không biết vì sao thiếu mất cái miệng.
Ngón tay Mộ Tình cẩn thận lau chùi bát sứ. Y mài một vòng lại một vòng, nhiều năm như vậy, chỗ thiếu miệng vẫn là chỗ thiếu miệng, nhưng bát đã trở nên bóng loáng hơn nhiều.
Võ điện Tiểu Thần quan lặng lẽ đứng phía sau hắn: “Tướng quân, Đế Quân cho mời.”
Mộ Tình không để ý tới hắn, tiếp tục đem bát sứ đang ôm trong ngực, nhẹ nhàng cọ xát lấy.
·
Bát sứ trắng này người bình thường nhìn qua quýt, không biết là có bao nhiêu con mắt trông đợi được nhìn thấy một lần, còn không bằng mấy cái bát đỏ xanh màu mè đáng chú ý, nhưng nếu đặt ở nơi trực tiếp đón ánh sáng, quả nhiên là sáng lung linh, mơ hồ nhìn thấy bên trong có một nàng tiên, xung quanh là những đóa hoa và chim như đang cùng nàng tiên khiêu vũ. Vật này được cho là trân bảo, lấy ra dùng cơm quả thật là hồ nháo. Nhưng Thái Tử Điện Hạ tôn quý vô song, hắn không thích đồ tốt, mà nếu không muốn dùng cũng sẽ không ai dám mở miệng nói cái gì. Bát này được điêu khắc bởi nghệ nhân đỉnh nhất trong thiên hạ, xui xẻo sao bị thất truyền, lão sư phụ buông tay nhân gian, khắp thiên hạ hết thảy còn lại ba cái.
Tạ Liên chỉ có một cái, cho Phong Tín một cái, muốn cho Mộ Tình cũng không được. Phong Tín thấy thiếu đi cái miệng, cảm thấy ném đi đáng tiếc, cũng không có ảnh hưởng gì lớn, liền như cũ mà dùng. Về phần đẹp xấu, hắn cũng không quá để ý, chỉ nói: “Không có việc gì, đợi nó liền lại như cũ là dễ nhìn.”
Mộ Tình ghi tạc câu nói đó trong lòng, từ đó nếu không bận chuyện gì, đều dành thời gian ra mài nó.
.
Cộc cộc, cộc cộc.
Hắn như thường gõ bát sứ, nghe những cuộc trò chuyện thường ngày, đơn giản là củi gạo dầu muối, sinh hoạt khó khăn, cầu thần bái Phật, bỏ nó đi liền không còn gì khác.
Phàm nhân không ý thức được trên trời dưới biển đang không ngừng biến hóa. Mà sự biến hóa đó vô cùng lơ đãng, không đáng chú ý.
Tỉ như miếu Võ Thần càng ngày càng nhiều, nhang khói dần dần đều hướng đến chỗ gần nhà, đi lại thuận tiện, cầu nguyện linh quang Võ Thần Đại Đế. Tỉ như bồ đoàn chậm rãi đều bị rút đi, lại cũng không bởi vì là cái gọi: “Từ đây chúng sinh không cần quỳ thần phật”, mà chính là tập tục ở nhiều nơi, nói quỳ gối trên bồ đoàn là không thành tâm, nhất định phải hai để đầu gối tím xanh, cái trán đập chảy máu, mới xem như một tín đồ thật sự. Một người làm, đám người không dám gió không cùng chiều, sợ thành tâm không bằng người khác, bị Võ Thần Đại Đế vứt bỏ.
Lại tỉ như, tiền hương hỏa cũng ngày càng đắt. Không còn mấy ai cầu nguyện dâng hương, đạo sĩ xuống núi, miếu Võ Thần bị xem như một cái nhà. Cái này kỳ thật là tập tục từ một chỗ đi lên, sau khi truyền ra, thiên hạ không ai dám gió không cùng chiều, đạo lý như trên.
Chờ người trong thiên hạ đều gió theo một hướng, tại nơi nào đó có người nghĩ ra mánh khóe mới, đem một đôi tiểu nhi nữ con của mình đưa đến miếu Võ Thần gửi nuôi, nói là Đế Quân báo mộng muốn chiêu tiên đồng, không dám không phụng. Hắn được Đế Quân báo mộng, người bên ngoài cũng muốn được Đế Quân báo mộng, từ đó trong nhà có nhi nữ đưa nhi nữ, không có nhi nữ sinh nhi nữ, không có cũng muốn gửi đến miếu Võ Thần. Có vào không được, liền tan hết gia tài hối lộ, mấy nhà hợp lực xây lại miếu Võ Thần cũng có, nhà ai nếu không đưa con vào miếu, nhất định không ngẩng đầu lên được, tiểu hài tử bị người ta xem thường, phụ mẫu bị xem là uổng một kiếp người.