Có người muốn làm hắn. Trong lòng Phong Tín biết rất rõ ràng.Bỗng nhiên vào một ngày, chuyện Nam Dương tướng quân ham tình một đêm bỏ rơi vợ con khiến họ chết thảm truyền khắp tam giới, yêu giới đối với loại chuyện này bàn tán đến say sưa, thậm chí nhóm hoa yêu Ôn Nhu Hương trong lúc rảnh rỗi tụ tập liền đem chuyện này ra nói, vừa chậc chậc cảm thán vừa mắng mấy câu “Không cần mặt mũi nam nhân”. Phong Tín mặt mũi đen đến nỗi đáy nồi cũng không sánh nổi một góc của hắn– Bọn tiểu yêu tinh không biết xấu hổ, còn dám nói hắn không cần mặt mũi? Hắn tột cùng là so với đám Ôn Nhu Hương phong tao phóng đãng ai mới không cần mặt mũi?
Phong Tín rất phiền muộn.
Nhưng Phong Tín đã đánh giá thấp năng lực dựng chuyện của mọi người.
Một chuyện qua mười cái miệng liền sẽ biến thành cố sự, qua trăm cái miệng liền thành thần thoại, qua ngàn cái miệng, chỉ sợ cũng thành truyền thuyết– Mà truyền thuyết lại đi qua các triều đại khác nhau, cuối cùng rèn đúc thành văn học cổ kim vang dội. Câu chuyện trải qua thiên chùy bách luyện cuối cùng truyền đến tai Phong Tín, Phong Tín chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến tiếng đứt gãy thanh thúy, chấn kinh đến thật lâu không thể nói chuyện bình thường, chờ lấy lại tinh thần xông ra Nam Dương điện chửi ầm lên: “Ta thao! Ta thật sự thao mẹ ngươi! *** cái mẹ gì *** Dám chơi ta *** Cẩu ***” Dư âm văng vẳng bên tai thật lâu không tiêu tan. Nhưng ngoại trừ thu được đôi mắt trợn trắng của Mộ Tình cùng câu nói lãnh đạm “Lời họ nói còn không phải là sự thật sao?” Thì không còn tác dụng gì.
Nghe được hai chữ “sự thật”, Phong Tín hít một ngụm khí lạnh, mặt mũi đều như bị bóp méo, liền cùng Mộ Tình cãi nhau, cãi đến chán liền đánh nhau. Hai người đánh một đường từ Nam Dương điện tới Kỳ Anh điện, Quyền Nhất Chân đang ngủ cũng ngóc đầu dậy, ôm bình hồn phách của Dẫn Ngọc, ngồi trên bậc thang trước điện nghiêm túc quan sát, thỉnh thoảng khen đánh hay.
Nhưng mà sự tình còn lâu mới đơn giản như vậy.
Phong Tín phát hiện gần đây các nữ tín đồ từng thất điên bát đảo cầu nguyện ít đi rất nhiều, đây không phải điềm tốt gì, bởi vì ít đi, là tín đồ Nam Dương điện của hắn.
Cũng khó trách, tam giới truyền ngôn gây xôn xao, Nam Dương tướng quân ngay cả vợ con mình cũng không gánh nổi, làm sao có thể trông cậy vào hắn, bảo đảm những nữ tín đồ khó mà mở miệng cầu nguyện. Nhưng Phong Tín lại phát hiện, không phải chỉ có nữ tín đồ ít đi, mà là tín đồ của hắn trên mọi phương diện đều đang không ngừng giảm bớt. Xem ra những lời người ta truyền ngôn về hắn chỉ có nhiều chứ không ít, ở trong đó lại có mấy phần thật mấy phần giả, Phong Tín cũng không thể biết. Chỉ là những điều này, nhất định là bị ai vì mục đích nào đó mà truyền ra, nếu không những kẻ phàm nhân hay cô hồn dã quỷ vì cái gì mà bịa đặt?
Phong Tín lòng lạnh xuống. Nguyên lai là có người có chủ ý làm việc này.
Nguồn uy danh cùng pháp lực của thần quan là tín đồ cùng hương hỏa ở nhân gian, mất đi tín đồ cũng như mất đi thực lực, liền không có tư cách tọa nơi bản thân vốn đang cai quản. Đông Nam Võ Thần Phong Tín là danh hào nổi tiếng treo gần ngàn năm, nhiều thần quan thăm dò mảnh đất phương Nam màu mỡ, dù cho không có dạng nhân vật hung ác xuất hiện, cũng không ít thần quan âm thầm suy tính kế hoạch thay đổi triều đại. Chưa từng nghĩ đến, người đầu tiên bị khai đao lại là mình, Phong Tín có chút buồn rầu.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu quả thật có Tiểu Võ Thần trẻ tuổi muốn tiếp quản Đông Nam bằng cách đường đường chính chính đánh bại hắn, Phong Tín ngược lại sẽ vui vẻ. Đương nhiên là Phong Tín đối với thiện xạ võ nghệ của mình đặc biệt tự tin, nhưng càng bởi vì đối với bản thân Phong Tín mà nói, thoái vị hay không, hắn đều hi vọng là quang minh chính đại. Cái chuyện vụиɠ ŧяộʍ giở trò, làm Phong Tín nhức đầu nhất, khó mà chống đỡ được. Không nói đến vì cái gì Phong Tín sống gần ngàn năm cũng không có học được mấy việc lục đυ.c với nhau, hắn chỉ là khinh thường tâm cơ hung hiểm.
Nhưng rất không khéo, người ta có là hắn cũng mặc kệ hắn vui hay không.
Gần đây tín đồ Huyền Chân điện nở mày nở mặt. Các tín đồ Nam Dương điện cùng Huyền Chân điện suốt mấy trăm năm so thực lực, giống hai vị tướng quân bọn họ thờ phụng ầm ĩ mấy trăm năm bất phân cao thấp, hai bên đều kìm nén một cỗ kình không ai phục ai, ngày bình thường cũng muốn làm sao để phá đổ đối phương, ra chuyện Nam Dương tướng quân bê bối, tín đồ Huyền Chân điện như sói đói nhìn thấy thịt mỡ, sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, càng trắng trợn thêm mắm thêm muối.
Thế là, tại thời điểm đó, trong một khoảng thời gian ngắn, tần suất xung đột của hai bên tín đồ Nam Dương điện cùng Huyền Chân điện suốt bao năm đạt đến đỉnh cao
, chỉ là cuối cùng đều bởi vì không giải quyết được gì, cũng chưa có hậu quả quá mức nghiêm trọng. Nhưng Nam Dương tướng quân bại hoại thanh danh, xem như đã không thể trở lại.
Phong Tín biết, ngoài mặt tất cả mọi người còn khách khách khí khí, kỳ thật những Tiểu Thần Quan sau lưng hắn đâm chọt không ít. Phong Tín suy nghĩ mình cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, làm sao lại biến thành cái dạng này, có lẽ là bị thời đại đào thải đi. Thật sự thương tâm.
Có đôi khi Bùi Minh cũng nhịn không được đứng ra thay Phong Tín nói hai câu. Có đôi khi Quyền Nhất Chân cũng sẽ đối những Tiểu Thần Quan mà giơ lên nắm đấm
. Tạ Liên trong khả năng cũng tận tình giúp đỡ Phong Tín. Chỉ là bọn hắn ở ngoài sáng người khác ở trong tối, người bọn họ phải đối mặt lại là cả thế hệ mới của Thiên Đình, nói nghe thì dễ.
Đối với chuyện này, Mộ Tình không biểu lộ bất kì thái độ gì, Phong Tín cảm thấy cũng là bình thường, phù hợp với tác phong nhất quán lãnh đạm của Mộ Tình, Phong Tín cũng không chờ mong điều gì từ Mộ Tình, chẳng qua là cảm thấy gần đây ít gặp Mộ Tình, không biết là Mộ Tình đang bận cái gì.
”Ngươi đấy, thật đúng là ngốc. Loại chuyện này là ai làm chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Ngươi suy nghĩ một chút đi, đem ngươi đạp xuống, ai sẽ có lợi nhất? Cũng không còn ai khác ngoài Huyền Chân. Một khi ngươi bước xuống đài, hắn liền sở hữu độc trấn phương Nam rồi. Uổng cho ngươi đối hắn còn lưu tình.”
“Thiên tư của các ngươi đều cao như vậy, dựa vào cái gì điện ngươi đổ, hắn lại an ổn qua ngày?”
“Ngươi nên biết có qua có lại, hì hì, để Huyền Chân kia cũng lĩnh hội một chút tình cảnh của ngươi, xem có bao nhiêu gian nan.”
“Không cần nhiều lời.” Phong Tín biểu lộ gương mặt xấu đi thấy rõ.
“Nam Dương tướng quân hôm nay rảnh rỗi tìm ta, ta đoán ngươi sẽ không đến chỉ để cùng ta nói chuyện phiếm.” Mộ Tình thanh đạm cất lời, âm giọng không mang theo bất kỳ tâm tình gì.
“Ừm. Ngươi cũng biết ta đến đây không phải vì rảnh rỗi.”
Sắc mặt Mộ Tình đột nhiên lạnh lẽo: “Làm sao. Ngươi lại cho rằng tất cả đều do ta làm.”
Biểu tình Phong Tín có phần quái dị, không nói một lời, tiếng nói Mộ Tình lại càng thêm lạnh lùng, xoay người chỉ để lại bóng lưng hướng về Phong Tín: “Nếu là chuyện này, vậy ngươi không cần phải nhiều lời, quay về đi. Dù sao ta giải thích cái gì, ngươi cũng sẽ không
tin.”
“Mộ Tình.” Phong Tín thở dài: “Ta lâu nay chưa từng hoài nghi là do ngươi.”
“Vậy ngươi đến đây là có ý gì?”
“Ta chỉ là muốn nói ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận một chút… Đừng để rơi vào hoàn cảnh này của ta. Dã tâm của bọn họ, sợ không chỉ áp lên mỗi mình ta.”
“…… Ngươi trước hết xử lý tốt chuyện của mình đi. Tự thân khó bảo toàn còn muốn quản chuyện người khác, ngu xuẩn.”
“Con mẹ nó, ý tốt thật sự đều bị ngươi đem cho chó ăn.”
Mộ Tình không đáp. Một lát thấy sau lưng không có động tĩnh gì, có lẽ Phong Tín đã đi, quay đầu lại phát hiện Phong Tín vẫn như cũ ngồi tại bàn trà, hai mắt mở to, ngẩn người, giễu cợt nói: “Ngươi là định ỷ lại vào ta sao?”
Phong Tín lấy lại tinh thần, không nói lời nào liền ra khỏi Huyền Chân điện.
Ta à… Chỉ là sợ sau này không có cơ hội ở trên địa bàn của ngươi mà đổ lỗi cho ngươi.