Chương 1
Y thở phào một hơi, chậm rãi nhấc mắt. Hơi thở ấm áp chạm vào gió biển mát lạnh, khóe mắt như phủ một tầng nước mỏng, nhẹ nhàng thấm ướt đuôi mi.
Sương mù lượn lờ quanh bầu trời, mặt trăng treo lơ lửng bên trên không ngừng phập phồng bất định, khiến cho ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi. Một hồi lâu sau y mới phát hiện, hóa ra thứ phập phồng không phải là bầu trời, mà là chính y đang trôi nổi trên sóng biển. Từng tầng sóng biển đẩy y vào bờ, y ngồi dậy, tự nhìn mình từ trên xuống dưới. Những vết xanh tím rải rác khắp thân thể, vạt áo rách tung tóe, bên hông đeo một thanh đao, rút ra nhìn kĩ, liền thấy đã bị gãy thành hai đoạn.
Y cầm lấy nửa khúc trên của đao Trảm Mã, nhìn chằm chằm vào bóng người được phản chiếu trên lưỡi đao. Lưỡi đao phủ kín làn sương trắng mà y thở ra, mờ ảo, bị nước biển Thượng Hải giội vào, liền chiếu ra hình dáng của y một lần nữa.
Lúc này, y mới nhớ ra.
Y là Huyền Chân tướng quân Mộ Tình, trấn thủ phía Tây Nam, có đến bảy ngàn cung điện và vô số tín đồ thờ phụng, tiến vào trung tâm của biển để chế ngự một con Thủy Quái có oán niệm sâu nặng, đại chiến ba ngày ba đêm, sau cùng thắng hiểm, mang theo trọng thương mà rơi vào hôn mê, bị sóng biển cuốn lên bờ.
Thủy Quái này không tên tuổi, tứ cố vô thân, không có bia mộ, khi chết chỉ được cuốn vào chiếu rơm, sau đó ném vào trong nước. Mộ Tình đứng dậy, thu dọn mảnh đao, nhặt bên bờ biển mấy khối đá, liền lập một cái mộ ngay tại đó, hái hoa dại thành một bó đặt lên bia mộ, siêu độ một phen, sau đó liền lên đường về Tiên Kinh báo cáo công vụ.
So với lúc y vừa rời đi, Tiên Kinh hiện tại dường như đã ngăn nắp đẹp đẽ hơn, bạch ngọc được chạm trổ hoa văn trải dài khắp hành lang, dòng suối uốn lượn, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von. Ngược lại, y một thân rách rưới, so với cảnh vật nơi đây quả là khác một trời một vực, cũng khó trách vài Tiểu Thần quan khi đi ngang đều một mực nhìn y chằm chằm.
Mộ Tình bị sự thay đổi của Tiên Kinh làm cho xoay như chong chóng, hồi sau rốt cuộc cũng tìm được Võ Thần điện, còn chưa kịp tiến đến cửa, đã bị Tiểu Thần quan canh cổng chặn lại.
“Ngươi là kẻ nào?”
Mộ Tình nhíu mày, nói: “Huyền Chân tướng quân Mộ Tình, làm sao, ngươi là ma mới, không biết quý danh của ta?”
Mặt của Tiểu Thần quan lộ vẻ nghi hoặc, quay đầu thương lượng cùng người canh cổng còn lại, hồi sau, cả hai đều lắc đầu, lại quay sang y mà nói: “Chưa từng nghe qua cái tên Huyền Chân tướng quân, ngươi có bịa thì cũng nên bịa cái gì hợp lý chút. Tranh thủ thời gian làm gì có ích hơn đi.”
Chân mày Mộ Tình lại càng nhíu chặt, “Là ai phái ngươi canh giữ ở đây? Ngay cả ta cũng không biết, bị tối cổ à. Gọi chủ tướng của các ngươi tới đây.”
Tiểu Thần quan nói: “Ngươi giương oai cái gì? Ta là Thủ Vệ đã canh giữ Võ Thần điện ba trăm năm, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy qua ngươi, ngươi là ai chứ, làm sao có thể lên Tiên Kinh?” Lại cảnh giác nói: “Có phải lại là Huyết Vũ Thám Hoa phái người tới quấy rối?”
Mộ Tình nói: “Cái gì mà Huyết Vũ Thám Hoa? Ta đường đường là Tây Nam Võ Thần, Huyền Chân tướng quân Mộ Tình.”
Tiểu Thần quan nói: “Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Tây Nam Võ Thần rõ ràng là Xương Bồ tướng quân Kiếm Lan, mắc mớ gì tới ngươi?”
Mộ Tình liếc mắt, không muốn nhiều lời với hắn, cất bước tiến vào, mấy Thủ Vệ Tiểu Thần quan thấy thế liền chạy tới ngăn cản. Ngoài hiên tranh chấp được một lúc, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên anh tuấn đẩy cửa bước ra.
Tướng quân thiếu niên nhướn mày, lạnh lùng nói: “Các ngươi làm cái gì vậy? Dừng lại ngay! Ai cho các ngươi các ngươi khi dễ người ta như thế! Vị tiểu ca này, ngươi không sao chứ?”
Mộ Tình nhìn người vừa đến, cũng không nóng vội, từ tốn khoanh hai tay vào nhau, cười lạnh nói: “Lần hạ giới này của ta mất khá nhiều thời gian, không ngờ Tiên Kinh thay đổi đến vậy, cảnh còn người mất, Tiểu Thần quan canh cổng còn có thói ỷ thế hϊếp người. Ta cùng lắm chỉ là muốn vào điện báo cáo công vụ, không có ý gây phiền phức cho ai, cuối cùng lại bị bọn họ cản lại, làm khó làm dễ ta một phen. Ta thấy ngươi có chút quen mắt, là Tiểu Thần quan điện kia sao? Đi, gọi chủ tướng của ngươi đến, chúng ta cùng phân xử.”
Tướng quân thiếu niên sửng sốt, nhìn y từ trên xuống, đánh giá một hồi: “Ngươi là ai?”
Mộ Tình tức đến đỏ mặt: “Ta là Huyền Chân tướng quân Mộ Tình.”
Tướng quân thiếu niên nói: “Chưa từng nghe qua vị tướng quân nào có tên như vậy– Ngươi mới phi thăng hả? Linh Văn điện ở bên kia, trước hết ghi danh nhập sổ sách cái đã, rồi sẽ không có ai không nhớ tên ngươi.”
Mộ Tình nói: “Lộn xộn cái gì? Ngươi và bọn hắn đều muốn làm khó dễ ta? Tránh ra, để ta vào!”
Tướng quân thiếu niên nói: “Không được, ngươi vừa phi thăng, địa vị không đủ để vào Võ Thần điện! Để ta dẫn ngươi đi chỗ khác chơi– Ta nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi trợn mắt cái gì, có biết trợn mắt là không tốt hay không– Mọe nó, cũng không có được đánh người! Ngươi còn như vậy, ta sẽ đánh trả cho xem–” Hắn nhảy về sau một bước, kim quang tỏa ra khắp thân, rút kiếm khỏi vỏ, vạt áo theo gió phiêu dật, lộ ra mặt kính ở bên hông.
Mặt kính nằm trong tấm gương, giữa tấm gương kia, thấy rõ một vết nứt.
Mộ Tình cứng đờ.
Y đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cái gương hồi lâu, cuối cùng, run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiếu niên Võ Thần, tựa hồ hiểu được vì sao lại thấy người này quen đến thế.
“Ngươi…” Y nói: “Ngươi là ai?”
Thiếu niên Võ Thần thấy y đột nhiên không đánh nữa, không biết y đang suy tính điều gì, nhưng nghĩ là chỉ cần có hòa khí thì thiệt tốt, liền thu kiếm, cười nói: “Phong Thác Thác.”
___Còn tiếp___