Mộ Tình thấy Phong Tín đi được một lúc, vẻ mệt mỏi được che giấu thật lâu dần hiện lên mặt y. Mộ Tình sợ run khi nghĩ đến vẻ kiên nghị tuấn lãng tựa như được gọt ra trên khuôn mặt Phong Tín, y không nhớ được đã bao lâu rồi không nhìn thấy nụ cười trên dung mạo ấy. Mộ Tình mấy trăm năm trước từng vô số lần ghét bỏ vẻ hăng hái và nụ cười cởi mở pha lẫn chút ngu đần trên gương mặt thiếu niên, bây giờ lại không kiềm được mà hoài niệm.
Muốn nhìn thấy hắn cười. Mộ Tình bị cái suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này hù dọa.
Nhưng hôm nay… Làm sao bảo hắn cười lên được đây.
Trước cửa miếu Nam Dương càng thêm quạnh quẽ, Phong Tín không ngừng suy nghĩ trong lòng, chỉ khi rơi vào hoàn cảnh này, mới có thể cảm nhận được quãng thời gian trước kia của thái tử điện hạ trôi qua thật khó khăn, bất quá thì không có người trắng trợn đập phá miếu hắn, so với Tạ Liên, hắn may mắn hơn nhiều.
Trên đường Thần Võ, Phong Tín bắt được thân ảnh mang trên mặt mang hai đạo vết thương, thần sắc cực kỳ khó coi, Mộ Tình.
“Ngươi sao vậy, là ai làm?” Phong Tín nhíu mày ngăn Mộ Tình lại hỏi. Đánh người không đánh mặt, huống chi là Mộ Tình vốn là một trương sinh thanh tú, khuôn mặt dễ nhìn.
“Không có việc gì.” Mộ Tình giọng nói vô cùng lãnh đạm.
Phong Tín thấy Mộ Tình vừa không chịu nói thật vừa vội vội vàng vàng muốn đi, một tay kéo Mộ Tình lại, thấy Mộ Tình thống khổ co rúm lại liền vội vàng buông, lại thấy được trong tay mình dính lây một mảnh đỏ thắm.
Phong Tín ý thức được thương tích của Mộ Tình không đơn giản, cả giận: “Ngươi vì cái gì mỗi lần bị thương đều không rên một tiếng? Ngược đãi bản thân vui lắm sao?” Hắn thật sự muốn trực tiếp kéo Mộ Tình đi chữa thương, lại sợ không chú ý động đến vết thương Mộ Tình lần nữa, liền không dám ra tay. Mộ Tình sắc mặt tái nhợt, không kiên nhẫn thêm được nữa.
“Không liên quan đến ngươi. Ngươi không cần lo chuyện bao đồng.”
Phong Tín nhìn thân ảnh Mộ Tình dần xa, hắn còn đứng sững sờ ở đầu đường, Phong Tín biết cho dù có theo sau, Mộ Tình cũng sẽ kiên quyết không để hắn đυ.ng phải. Nhất định phải tìm người hỏi rõ ràng. Trong đầu Phong Tín hiện tại chỉ có duy nhất ý niệm này.
“Ngươi cho rằng, gần đây tín đồ Nam Dương điện cùng Huyền Chân điện xung đột như vậy, là do ai giải quyết?” Ngồi tại cao tọa phía trên, Quỷ Vương hồng y hững hờ dùng đầu ngón tay đùa bỡn một con ngân điệp, miễn cưỡng hướng người vừa tới mở miệng nói.
Mộ Tình? Trong lòng Phong Tín đột nhiên hiểu rõ, hóa ra gần đây rất ít khi gặp được y, là bởi vì chuyện này.
“Có chuyện gì không hay đều đến hỏi ta, lại còn coi ta là cái máy bát quái của tam giới.” Hoa Thành không ngứa không đau đâm Phong Tín một câu. “Bất quá vì điện hạ, ta có thể đem hết thảy chuyện nói cho ngươi.”
“Vị bằng hữu mắt trợn trắng kia của ngươi, mặc dù thực sự không thể khiến người ta thích, nhưng hắn đúng là đang giúp ngươi.”
“Không phải hắn năm lần bảy lượt trong bóng tối âm thầm cản lại các tín đồ đánh nhau, lấy đi của bọn họ oán hận chất chứa suốt mấy trăm năm, e là có thể làm Thiên Đình sớm không thể mặc kệ.”
“Hắn hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến. Hiện tại tín đồ Nam Dương sớm đã không thể chống lại thực lực tín đồ Huyền Chân. Cùng lắm cũng chính là làm cho tốc độ biến mất trên Thiên Đình của ngươi nhanh hơn một chút.”
“Hắn không cho tín đồ của hắn đập phá miếu của ngươi, vì vậy mới giữ lại được một nhóm tín đồ cuối cùng của Nam Dương điện.” Hoa Thành nói đến đây liền cảm thấy có chút buồn cười, nhếch miệng.
“Nhìn lại, cũng là hắn tự hại chính mình.”
Đám tín đồ cuối cùng của Nam Dương điện mặc dù minh bạch rằng lợi thế đã mất, nhưng quyết định được ăn cả ngã về không, dù cho mình không tốt, cũng tuyệt đối không cho đối phương được tốt hơn, bọn họ đem hết toàn lực, liều mạng hủy đi phía đối phương. Lần này song phương phá lệ nháo lớn, Mộ Tình vẫn như cũ không thể không hiển linh ra mặt giải quyết, nhưng lực bất tòng tâm vô pháp kiềm chế, trong lúc hỗn loạn bại lộ thân phận, các tín đồ Nam Dương điện đỏ mắt, đem tất cả công kích tập trung vào trên thân Mộ Tình. Mộ Tình có thiên quy không được tổn thương phàm nhân, chỉ có thể phòng, không thể đánh trả, bọn họ lại nhiều người, đành phải miễn cưỡng chống đỡ những đao thương quyền cước tràn ngập oán hận, chật vật chui ra mới có thể thoát thân.
Tâm tình hiện lên trong mắt Phong Tín không mấy rõ ràng, hắn hướng Huyết Vũ Thám Hoa trầm thấp cảm ơn, sau đó lại đi thẳng đến Huyền Chân điện.
Phong Tín một cước đạp cổng Huyền Chân điện, mặc kệ Mộ Tình sẽ mắng hắn như thế nào, không nói một lời quơ lấy Trảm Mã đao của Mộ Tình trên bàn rồi rời đi, Mộ Tình chỉ nhăn đầu lông mày, cũng không biết Phong Tín lại đang suy tính cái gì.
Nam Dương tướng quân cuối cùng bị giáng chức hạ phàm.
Hôm đó, Phong Tín đoạt đao của Mộ Tình, trực tiếp hạ phàm tìm đám người kia liều mạng, đem những tổn thương trên thân Mộ Tình trả lại cho bọn họ. Trong lúc nhất thời, Võ Thần Tiên Kinh đã từng quang minh lỗi lạc tựa như Tu La tại thế, tay đẫm máu tươi, ánh mắt băng lãnh, Phong Tín chỉ dựa vào một tia lý trí cuối cùng cho những kẻ kia giữ lại nửa cái mạng.
Lần này thần phật đầy trời cũng không bảo vệ được Phong Tín. Xúc phạm thiên quy, vi phạm nhân lễ, ra tay với phàm nhân, mà phàm nhân này còn chính là tín đồ hắn, rõ ràng là từ nay về sau sẽ không còn có người dám thờ phụng Nam Dương, thế là Thiên Đình cứ như vậy mà thuận lý thành chương, hoặc là càng thú vị hơn, Phong Tín chính thức trở thành cái tên mà mọi người gọi hắn.
Phong Tín hiểu rõ ràng mình đang làm cái gì, cũng biết được mình làm như vậy sẽ mang đến hậu quả thế nào. Suy cho cùng, kết cục trước sau gì đều sẽ như vậy, bất quá thiếu một cái cớ thôi. Để bọn họ phí hết tâm tư đi đâm chọt, không bằng chính tay mình làm điều đó. Phong Tín không quan tâm công danh lợi lộc, cũng không quan tâm thói đời nóng lạnh, hắn chỉ là trước khi mất đi pháp lực, muốn khiến những người tổn thương Mộ Tình phải trả giá đắt.
Hiện tại Phong Tín, cùng lắm chỉ là một trong vạn hạt cát ở nhân gian. Phong Tín đối mặt với hàng chục ngàn ánh sáng từ ngọn lửa như đang thiêu rụi hắn, sinh lòng mê mang, lại chưa từng hối hận. Hắn cũng không biết mình đang đi đâu, hướng về phía trước chẳng có mục đích, đi thẳng, giống như sợ hãi một khi dừng lại lòng sẽ bị sự bàng hoàng kia càn quét.
Phong Tín cảm giác được một tiếng bước chân đang đi theo hắn, tiếng bước chân hắn đã nghe tám trăm năm, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Phong Tín cho là nghe nhầm rồi, dù sao Phong Tín và y, đã không còn chung đường.
Nhưng khi Phong Tín vừa quay đầu lại, thân ảnh nhẹ nhàng đạm mạc đυ.ng vào đôi mắt hắn, dưới ánh trăng đẹp đến mức tận cùng, lại đối với hắn là vô cùng bình thường.
Phong Tín không dám tin vào hai mắt của mình.
Y thật sự đến. Y quanh thân, không có nửa điểm thuộc về thần quan.
Mộ Tình tự tán đi gần ngàn năm tu vi, một đường đi theo Phong Tín tới nhân gian.
Cổ họng Phong Tín nghẹn lại, thanh âm cường ngạnh nói: “Ngươi điên rồi sao?”
“Ừm. Điên rồi. Ngươi mau chịu trách nhiệm.”
Phong Tín bỗng nhiên cười.
Mộ Tình, ngươi biết không, điểm khác biệt giữa thiên giới và nhân gian của ta chỉ có một, là ngươi.
___Hoàn___