Quân Ngô gật đầu nói: “Huyền Chân, ngươi rất hiểu chuyện, ta không trách cứ ngươi. Bất quá, đối với phản thần Tạ Liên, ngươi có phải hay không cũng có mấy câu muốn nói?"
·
Mộ Tình, ngươi vong ân phụ nghĩa.
Mộ Tình, ngươi tham sống sợ chết.
Những lời này, hắn mắng qua rất nhiều lần, rất nhiều lần. Nhưng khi Mộ Tình tham sống sợ chết vong ân phụ nghĩa, hắn lại nói không ra.
Hắn sợ vạn nhất Mộ Tình trả lời hắn, “Phải” Nếu quả như y thật sự trả lời hắn “Phải”, hắn nên làm cái gì.
…
Giữa sự hốt hoảng, Phong Tín cảm giác dây thừng cột ở chân hắn nới lỏng, lực trên bàn chân cũng biến mất không thấy gì nữa. Hắn bị người ta kéo lấy đứng lên, trước mắt mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy Mộ Tình càng ngày càng xa. Mộ Tình trả lời cái gì, hắn cũng nghe không được.
·
Cộc cộc, cộc cộc. Đầu gỗ rầu rĩ gõ vào bát sứ.
Cái tên ăn mày này rất là kỳ quái.
Hắn đã không gào to cũng không khẩn cầu, chỉ là khư khư cố chấp gõ bát sứ trước mắt. Nắng cũng thế, mưa cũng thế; Có người đi ngang qua, không người đi ngang qua, đều là như thế. Gầy trơ cả xương, bẩn thỉu không chịu nổi, chỉ có cái eo thẳng tắp. Nói là tên ăn mày, ngược lại càng giống tướng quân nghèo túng nghèo túng.
Thế gian đầy rẫy sự xinh đẹp, chỉ có hắn giam mình vào nơi u ám hẻo lánh. Nhưng hắn lại vô cùng chấp nhất, vô cùng cố chấp, không coi mình nghèo túng, nhạo báng Tam giới.
Cộc cộc, cộc cộc. Cộc cộc, cộc cộc.
Bỗng nhiên, có thanh âm nói: “Nam Dương tướng quân, tướng quân của chúng ta gọi ta tới tìm ngươi.”
Phong Tín nhìn cũng không nhìn, nói: “Tìm nhầm người.”
“Nam Dương tướng quân…”
Phong Tín nhận ra kia là Huyền Chân điện tiểu thần quan, sắc mặt càng kém, nói: “Tướng quân các ngươi vô duyên vô cớ tìm ta làm gì? Hắn không phải quy thuận chủ mới, ngày tháng trôi qua rất là tiêu dao tự tại sao?”
Tiểu thần quan lại mặt lộ vẻ dị thường, ánh mắt ảm đạm, cúi đầu không nói.
Phong Tín hoàn toàn không quan sát, nói: “Chẳng lẽ lại là lăn lộn ngoài đời không nổi, lại nghiêm mặt nghĩ mưu lớn hơn? Ta cho ngươi biết, hắn…”
“Tướng quân của chúng ta đã chết.”
Phong Tín như nghẹn lại. Sau một hồi, hắn lắc mạnh đầu, nói: “Ngươi nói cái gì?”
Tiểu thần quan nghiêm mặt, đem túi trên lưng mở ra: “Đây là di vật của tướng quân, ta vụиɠ ŧяộʍ mang ra.”
Phong Tín sững sờ cúi đầu, vươn tay.
Kia là một cái bát sứ thiếu miệng, chắc hẳn đã từng là màu trắng. Lỗ hổng năm này tháng nọ, bị mài đến bóng loáng vuông vức, tại đó giống như là đang chảy xuống một giọt nước.
“Sao…” Cổ họng của hắn nghẹn lại: “Chuyện gì xảy ra?”
·
Quân Ngô gật đầu nói: “Huyền Chân, ngươi rất hiểu chuyện, ta không trách cứ ngươi. Bất quá, đối với phản thần Tạ Liên, ngươi có phải hay không cũng có mấy câu muốn nói?”
Mỗi lần quy thuận một người, vấn đề này đều bị nhấc lên nói lại một lần. Quy thuận người vừa bày tỏ lòng trung thành, cùng phản thần phân rõ quan hệ, biểu thị sự khinh thường từ đáy lòng. Thường thường nghịch tặc gian dối nịnh nọt, làm không được sẽ chết không yên lành, không được siêu sinh, thấy lời nào khó nghe thì mắng ra câu đó. Huyền Chân tướng quân quy thuận, đương nhiên cũng khó tránh khỏi muốn xem hắn làm như vậy. Huống chi hắn vốn là cận thần Thái tử, càng phải mắng đến hung ác mới có thể rũ sạch mình. Tất cả mọi người không khỏi hiếu kì, duỗi cổ nhìn hắn trách mắng Tạ Liên thế nào.
Nhưng Mộ Tình chỉ là thuận theo quỳ xuống, một câu cũng không nói.
Sắc mặt Quân Ngô có chút nhịn không được, nụ cười trên mặt cũng dần cứng ngắc: “Huyền Chân, ta biết ngươi có quan hệ tốt với Tiên Lạc, luôn luôn nhớ đến tình xưa nghĩa cũ. Tiên Lạc là người tốt, ta cũng không cần cầu ngươi nói thêm nói bớtcái gì, chỉ cần nói cho ta, Tiên Lạc đã làm sai điều gì sai?”
Mộ Tình vẫn không nói câu nào, chỉ quay đầu lại, nhìn Phong Tín bị người ta kéo ra càng ngày càng xa, thần sắc dần dần buông lỏng.
Quân Ngô hơi mất kiên nhẫn: “Huyền Chân, nói.”
Mộ Tình cúi đầu trầm mặc.
Đây là Tiên Kinh, lần đầu tiên có người chống lại Đế Quân quyền uy, chúng tiên khó tránh khỏi nghĩ thầm nói thầm, xì xào bàn tán, thanh âm dần dần to lên. Quân Ngô nhìn chung quanh một chút, sắc mặt rét run, ngầm kết thủ ấn, mặc niệm khẩu quyết.
Mộ Tình môi lưỡi không tự chủ được bắt đầu chuyển động.
“Tạ… Liên… Quay lưng…”
Hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, hết sức khắc chế, nhưng trong miệng chữ vẫn không ngừng tuôn ra: “Làm… Phản… Đế… Quân…”
Quân Ngô gật đầu: “Nói tiếp.”
Mộ Tình lại lấy lại bình tĩnh, ngậm miệng lại.
Quân Ngô xám mặt, tăng thêm pháp lực đọc tiếp khẩu quyết. Mộ Tình dù sao vẫn là không chống đỡ được, bị ép nói: “Làm… Phản…”
Bỗng nhiên, hắn quơ lấy Trảm Mã đao, mở to miệng.
Đao quang lóe lên, kinh hô nổi lên bốn phía.
Mộ Tình miệng đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch, lại đứng thẳng lên, ánh mắt không chút tránh né, thẳng tắp nhìn về phía Quân Ngô, giống như là đánh thắng một trận.
Cuối cùng, cái chữ “sai” cũng không có nói ra. Mà lại, rốt cuộc nói không nên lời.
Sau ba ngày ba đêm, Tiên Kinh hạ chiếc chuông xuống, treo một thi thể hắc y rách rưới.
·
Ai nấy đều nói nói Huyền Chân tướng quân là loại người bạc tình bạc nghĩa.
Hắn hắc y là tám trăm năm trước hắc y, hắn Trảm Mã đao là tám trăm năm trước Trảm Mã đao. Bát sứ của hắn, thiếu miệng, rách ra men, nâng ở trong lòng, vẫn là cái bát sứ của tám trăm năm trước.
·
Lạch cạch, lạch cạch, máu tươi thuận môi của hắn bên cạnh rơi xuống, như tinh thể đang vương trên thanh đao Trảm Mã; Cộc cộc, cộc cộc, máu tươi từ hốc mắt hắn rơi xuống, điểm điểm nhỏ vào bát sứ thiếu miệng.
.
Tí tách, tí tách, nước mưa lọt từ lỗ trên mái hiên nhỏ vào bát sứ. Phong Tín hung hăng huy kiếm, chém xuống góc áo của Mộ Tình, đè ép cuống họng nói: “Bảo ngươi cút, có nghe thấy không.”
.
Soạt, soạt, nước mưa tràn ra đầy bát sứ. Phong Tín thầm mắng một tiếng, lau mặt, cuối cùng vẫn là mượn ánh nến mờ nhạt tìm góc áo bị hắn chém đứt, trân bảo nắm chặt trong lòng bàn tay.
.
Đinh đinh, đinh đinh. Đôi đũa bằng bạc gõ vào sứ trắng. Mộ Tình liếc mắt: “Ngươi có thể đừng gõ hay không, tốt xấu gì cũng là người có thân phận, làm như vậy còn ra thể thống gì?”
Cộc cộc, cộc cộc. Đầu gỗ rầu rĩ gõ vào lỗ hổng của bát sứ, mà bên tai của hắn, chỉ còn lại ồn ào thế gian.
Cộc cộc, cộc cộc.
___Hoàn___