Việc như thế nhiều vô số kể. Mỗi lần mọi người lục tục ngo ngoe đuổi theo tục này, lại có một tín đồ thành tâm tái xuất chiêu mới. Ra chiêu không tốt bị người ta cười nhạo, ra tốt, lại trở thành tập tục ai cũng thuận theo. Có tiền, không có tiền cũng phải bỏ tiền ra. Có tâm, vô tâm phải cố gắng thành tâm.
Đây là loại thế gian như thế nào, hắn không muốn nhìn thấy. May mắn, nhìn không tới.
·
Ai nấy đều nói Huyền Chân tướng quân là loại người bạc tình bạc nghĩa.
Tám trăm năm trước y phản chủ mà đi, còn rút đao khiêu chiến chủ cũ. Ở Tiên Kinh không ai không biết. Y trời sinh tính bất lương, não luôn có ý đồ phản bội, không coi nghĩa khí ra gì, không niệm tình xưa.
Y đứng ở đường Võ Thần, trước Quân Ngô, sắc mặt lạnh nhạt, rút ra Trảm Mã đao.
Quân Ngô mỉm cười nói: “Huyền Chân tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, y có mấy câu muốn nói.”
·
Cộc cộc, cộc cộc.
Tên ăn mày mù cầm một đôi đũa, đầu gỗ rầu rĩ gõ lên bát sứ thiếu miệng.
·
Tí tách, tí tách. Nóc nhà rớt xuống giọt mưa vào bát sứ trắng như bạch ngọc.
Hai tay Mộ Tình chống ra sau lưng, ngồi dưới đất, trước mắt, một lưỡi kiếm sắc bén đâm tới.
Phong Tín nắm chặt bảo kiếm, tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi còn trở về làm gì?”
Mộ Tình cúi đầu, nhìn xuống túi gạo trong tay.
Phong Tín hung hăng quẹt một đường kiếm, chém túi gạo thành hai khúc, bóng gạo trắng rầm rầm tản mát đầy đất: “Ai bảo ngươi đem tới? Ngươi muốn đi thì đi cho khuất, lần trước đã bảo ngươi đừng lại đưa, còn ráng tới nữa làm gì? Hối hận? Ta cho ngươi biết, muộn rồi!”
Mộ Tình rũ mi mắt.
“Ta cho ngươi biết, tên vong ân phụ nghĩa, phản đồ nhà ngươi, thà rằng chết đói, ta cũng sẽ không ăn đồ của ngươi!”
Mộ Tình nói khẽ: “Phong Tín, ta không có…”
“Ngươi không có cái gì? Ngươi không có vong ân phụ nghĩa? Ngươi không phải phản đồ?” Phong Tín hung hăng trừng hắn, nói “Ngươi còn định nói bản thân oan uổng? Nói như vậy, ta nếu thật sự nhìn lầm ngươi, một đôi tròng mắt này của ta móc ra cho ngươi làm bóng đá!” Lại vung lên kiếm, “Tranh thủ thời gian thừa dịp trời còn chưa sáng cút cho ta. Nếu là điện hạ trông thấy ngươi…”
Mộ Tình nhẹ nhàng nói: “Ta biết, ta lén lút đến đây giờ này là để huynh ấy không phát hiện. Thường ngày các ngươi chỉ dựa vào mãi nghệ mà kiếm sống, chắc chắn là không qua nổi nạn này, cũng đừng so đo gạo này là ai đem tới, ăn vào trong bụng đều như nhau.”
Nghe y nói ra những lời đáng xấu hổ này, đầu Phong Tín nổi đầy gân xanh, vô cùng muốn mở miệng mắng to. Sợ đánh thức Tạ Liên, cuối cùng vẫn là cố kiềm nén lại, hung hăng huy kiếm, chém xuống một góc áo của Mộ Tình, đè ép cuống họng, nói: “Bảo ngươi cút, có nghe thấy không?”
Mộ Tình thản nhiên nhìn hắn, đứng dậy, phủi phủi quần áo, cũng không ở thêm nữa, quay đầu liền đi.
Nhìn y đang muốn rời đi, bàn tay đang nắm chuôi kiếm của Phong Tín vì dùng lực quá mạnh mà run nhè nhẹ, lúc y sắp khuất bóng, hắn bỗng nhiên gọi: “Này!”
Mộ Tình dừng bước.
Phong Tín cắn răng, dời ánh mắt sang chỗ khác, nói: “…Mang theo mấy món đồ của ngươi đi đi, tụi ta không có thèm!”
Mộ Tình nói: “Thu lại cất đi, mạng sống quan trọng.”
Phong Tín nói: “Ngươi… Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi tiếc mệnh sợ chết, vì bảo đảm cho cái mạng chó của mình, thì cái gì cũng có thể không để ý?”
Mộ Tình vịn khung cửa, đứng đấy bất động. Thật lâu về sau, y bỗng nhiên quay đầu, hốc mắt đỏ lên, nói khẽ: “Phong Tín…”
“…” Phong Tín bị bộ dáng này của y đánh trúng. Trong lúc nhất thời quên mình còn đang tức giận, nhịn không được đáp lại: “Ừ?”
Mộ Tình nói: “Thu lại cất đi.”
·
“Ngươi hối hận không?”
Y bỗng nhiên hỏi câu như vậy, Phong Tín hơi kinh ngạc, nói: “Hối hận cái gì?”
Mộ Tình bưng lấy bát sứ thiếu miệng của hắn, nhẹ nhàng cọ xát lỗ hổng bên trên, nói: “Vì thứ đồ tốt như vậy, lại bị đập trong tay ngươi.”
Phong Tín nói: “Vậy thì có gì đáng hối hận?”
Mộ Tình cắn răng, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ, Thái tử ban cho ngươi bảo bối Hoàng gia, nói đập liền đập. Nếu là điện hạ không phải điện hạ, là một người khác, ngươi xem ngươi còn cái đầu để nói chuyện với ta không?”
Phong Tín nói: “Việc đó, ta không hối hận. Ta đập đồ của ngươi thì ta bồi thường cho ngươi, có gì đáng hối hận?”
Mộ Tình bị hắn làm nghẹn đến nói không ra lời, mấp máy môi, nhìn hắn bằng ánh mắt kì quặc.
Phong Tín xòe tay ra trước mặt y, nói: “Được rồi, đã xem đủ chưa, trả bát lại cho ta, ta còn phải đi ăn tối.”
Mộ Tình không để ý tới hắn, ngược lại ôm chiếc bát sứ thiếu miệng kia chặt hơn một chút.
Trong một chốc, Phong Tín không nói gì, sau cùng lại tiếp tục: “Ngươi xem cái này là bảo bối như vậy, chúng ta có thể đổi.”
Mộ Tình lập tức ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm: “Đây là ngươi nói, không cho phép đổi ý!”
Phong Tín sững sờ nói: “Hả? Ài, cái này có gì tốt mà phải đổi ý. Không phải chỉ là cái bát sao, còn thiếu miệng.”
Mộ Tình đem bát sứ nâng ở trong ngực, ôm thật chặt: “Đó là của ta, chính là của ta.”
·
Tiên Kinh tựa hồ vẫn là Tiên Kinh của trước kia. Trải qua một trận đại chiến và trùng kiến, lại trở thành nơi hoa nở chim bay, suối chảy hữu tình. Duy chỉ có điện Thần Võ, đã có vô vàn tro cốt chôn xuống dưới.
Tiếng chuông keng keng rung động, Võ Điện tiểu thần quan một lần nữa tuyên cáo: “Phản thần Tạ Liên nghịch thiên mà đi, dẫn dắt thần tiên mưu phản, trừng phạt hạ phàm, cả đời không được quay lại. Tạ thị nếu ăn năn, hối lỗi sửa sai, đối với Đế Quân một mực trung thành, miễn trách tội lỗi. Khăng khăng không thay đổi, trảm lập quyết. Phản thần Tạ Liên, nghịch thiên mà đi, dẫn dắt thần tiên mưu phản, trừng phạt hạ phàm, cả đời không được quay lại. Phản thần Tạ Liên…”
Cái gọi là Tạ thị dư nghiệt, kỳ thật đã sớm bị xử quyết đến không còn bao nhiêu người. Nhưng Quân Ngô thanh tẩy không chút nương tay, những người có quan hệ hơi tốt, nói qua mấy câu, thậm chí dính phải liền đồng tình, còn lại hết thảy bị bắt, tại thần điện Thần Võ bị trói thành một loạt.
Cuối cùng một nhóm muốn bị xử quyết tội phản nghịch, cầm đầu chính là đã phó tướng của Tiên Nhạc Thái tử — Nam Dương tướng quân Phong Tín.
Đao phủ thủ đã đứng ở phía sau, hắn không chút nào là sợ, chửi ầm lên, từ ngữ ô uế, quang minh lẫm liệt, từ Quân Ngô hướng xuống, đem toàn bộ Thiên Đình quy thuận, quy hàng mắng đến sắc mặt xanh lét đỏ đan xen, xấu hổ vô cùng. Từng cái hận đến nghiến răng nghiến lợi, không một người nào dám chính diện cùng hắn chống đỡ, nhao nhao quay đầu ra làm bộ nghe không được.
Quân Ngô không chút nào buồn lòng. Phong Tín mắng hắn mắng càng khó nghe, hắn ngược lại càng khí định thần nhàn, giống như là chắc chắn mình nắm vững thắng lợi, nhất định đánh bại đối phương.
Chờ Phong Tín mắng hụt hơi, rốt cục ngưng xuống một lúc, hắn mỉm cười nói: “Truyền Huyền Chân tướng quân.”
Quả nhiên, Phong Tín giống như là bị nghẹn lại, sắc mặt đỏ bừng lên, thở hổn hển vài tiếng, trầm mặc.
Mộ Tình từ thần Võ Điện bên trong chậm rãi đi tới, nhìn hắn một cái, mở ra một ánh mắt khác, cúi đầu, đi tới trước mặt Quân Ngô.
Quân Ngô nói: “Huyền Chân tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, có mấy câu muốn nói.”
Phong Tín sắc mặt lại trở nên trắng bệch, đối Mộ Tình hô: “Mộ Tình? Mộ Tình? Ngươi không thể nào! Ngươi… Ngươi không thể nào! Ta không tin, ngươi không thể nào!”
Mộ Tình rút ra Trảm Mã đao, chuyển hướng Quân Ngô.
Phong Tín mặt lộ vẻ vui mừng, còn chưa kịp nói gì, liền thấy Trảm Mã đao trên tay y tuột xuống, rơi trên mặt đất, hướng Quân Ngô quỳ xuống, khom người mà bái.
“Mộ Tình nguyện quy thuận Đế Quân, từ đây vĩnh viễn phụng dưỡng, nếu có hai lòng, nguyện cắt cổ.”
“…""
Lần thứ nhất, Phong Tín nhìn y, mắng không ra. Một câu cũng mắng không ra.