Chương 5-2: Rạp chiếu phim play xe chấn play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Nghĩ cái gì, ân?”

Lục tiên sinh phát hiện Tiểu Bạch thất thần, cúi người tới liếʍ nước mắt cậu:

“Lại khóc mắt sưng lên, người không biết cho rằng tôi mỗi ngày khi dễ em đâu.”

“Ô ô………… Ba ba không bắn cho em………… Chính là khi dễ em………… Ngô…………”

“Nga, kia như vậy gọi là gì?”

Lục tiên sinh bị logic của cậu làm tức cười, làm bộ muốn rút ra gậy gộc, nhấc thân mình muốn lui về phía sau.

“A………… Không cần đi……………… Ba ba không cần đi…………”

Tiểu Bạch đột nhiên run lên hai chân, cẳng chân kẹp cánh tay hắn hướng trong thu. Sức lực không biết từ đâu ra nửa nâng thân mình vòng lại Lục tiên sinh, suyễn kêu rốt cuộc biến thành nức nở.

“Không cần ném xuống em………… Lâu như vậy đều không trở lại………… Cho rằng ngài không cần em…………”

Lục tiên sinh lúc này mới phát hiện chính mình đi quá vội vàng không có cùng Tiểu Bạch nói. Hai tuần này cũng bận quá chỉ có thể mỗi ngày phát mấy tin WeChat, thật sự làm tiểu nhân nhi lo lắng hãi hùng. Loại lo được lo mất này hắn trước kia còn sẽ cười người ấu trĩ, đáng tiếc ở trên người Tiểu Bạch hắn liền thập phần lý giải. Người này từ nhỏ không được yêu thương chăm sóc, bị cha mẹ ghét bỏ, vẫn luôn tránh ở chỗ tối run bần bật mà gian nan sinh hoạt. Nếu không phải hắn phát hiện như trân bảo ôm trở về, còn không biết về sau sẽ thế nào…

Một cổ tự trách nảy lên trong lòng Lục tiên sinh, hắn đau lòng dừng lại động tác, liền tư thế cắm vào bế Tiểu Bạch lên ngồi trên đại điều, hôn nhẹ nước mắt, như an ủi tiểu hài tử vỗ về phía sau lưng, thẳng làm Tiểu Bạch nức nở đều bình phục, mới dán môi cậu nghiêm túc nói:

“Ba ba sẽ không không cần em, em là Tiểu Bạch bảo bảo ngoan nhất của ba ba. Mấy ngày nay là đi công tác, vì kiếm càng nhiều tiền mua phòng ở cho Tiểu Bạch.”

Tiểu Bạch híp đôi mắt sưng đỏ yên lặng nhìn hắn, ngẫu nhiên còn sẽ có điểm đã khóc run rẩy. Cậu há miệng thở dốc không biết nói cái gì, cuối cùng mím môi cười một chút, ôm đầu Lục tiên sinh thấp thấp mà ừ một tiếng.

Chuyện tới hiện giờ Lục tiên sinh cũng không tiếp tục đùa cậu, kế tiếp liền đại khai đại hợp sảng khoái cắm đến Tiểu Bạch bắn sau lại bắn ra tinh hoa thứ hai. Đang muốn trao đổi một cái hôn sau tình sự, Tiểu Bạch đột nhiên giật mình nói muốn xuống dưới. Lục tiên sinh không biết cậu muốn làm sao, nhìn cậu run rẩy dùng tay ấn hoa huyệt, bộ dáng sợ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, lại phụt cười ra tới, nhặt lên giang tắc vừa rồi móc ra khăn giấy lau khô lại nhét vào.

Tiểu nhân nhi mẫn cảm rên một tiếng, liền ở Lục tiên sinh quỳ xuống giữa hai chân, ngửa đầu ôm cự căn mới vừa tinh còn nửa mềm cúi đầu liền ngậm.

“Ngô, Tiểu Bạch, không cần như vậy.”

Lục tiên sinh vuốt mặt ngăn cản cậu. Tiểu Bạch bảo bảo của hắn quá mệt mỏi, chân đều đứng không thẳng, cơ bản không cần giúp hắn làm loại sự tình này.

“Em muốn giúp ba ba ngậm, em…… Ở nhà phát hiện một ít đĩa CD, bên trong…… Ngô, người bên trong đều ngậm như vậy, em muốn cho ba ba càng thoải mái……”

Lục tiên sinh không nghĩ tới trong nhà tàng GV có thể bị người phát hiện, còn nghiêm túc học tập, chỉ có thể xoa nắn môi dưới đỏ bừng, ách thanh phân phó:

“Nếu học tập qua, vậy em hảo hảo ngậm, làm ba ba bắn bạo cái miệng nhỏ.”

Tiểu Bạch như tiểu nãi miêu thuận theo dùng mặt cọ hùng táng ướt dầm dề. Tư thái đáng yêu không cần nói làm Lục tiên sinh lại vèo một lần nữa đỉnh lên. Máu đều kịch liệt hướng xuống phía dưới, nhất trụ kình thiên sắp đỉnh bạo trời cao.

Tiểu Bạch học GV vươn cái lưỡi thử liếʍ vài cái, liền nâng lên thân mình từ đầu đi xuống ngậm sâu. Cán cây tiến vào nội khang ướt hoạt khẩn trí vẫn luôn đỉnh đến trong cổ họng. Cậu phát ra ô ô, hàm răng điều động đầu lưỡi như linh xà đùa giỡn hành thân, đồng thời buộc chặt khoang miệng không ngừng hút. Lục tiên sinh cảm thấy một đạo bạch quang hiện lên trước mắt, toàn bộ tư duy trong nháy trống rỗng. Sau đó liền phát hiện chính mình cư nhiên lại bắn, một đạo tinh hoa hoàn toàn bắn vào yết hầu Tiểu Bạch. Cậu sặc đến mắt rưng rưng, nửa phun nhục vật, biểu tình ủy khuất lại hạnh phúc.

A.

Lục tiên sinh cảm thấy hảo mất mặt, từ khai trai tới nay chưa từng bắn đến nhanh như vậy, nhưng là tiểu nhân nhi chính mình âu yếm dùng tân kỹ xảo mới vừa học tới phục vụ chính mình. Loại tâm tư này làm hắn thỏa mãn đến tột đỉnh, như bị người coi nặng sinh mệnh che chở, phủng ở lòng bàn tay quý trọng. Hắn chịu không nổi, sao lại có thể có nhiều chiêu số như vậy, người này đã đủ làm hắn thích, cư nhiên còn có chiêu số bất đồng đi làm hắn càng thích!

Lục tiên sinh lập tức bế Tiểu Bạch lên, cũng mặc kệ trong miệng cậu đều là chính mình hương vị, không nói lời nào hung ác hôn lên. Dùng hết sức lực vòng người ở trong ngực, chế trụ gáy ngăn chặn cậu giãy giụa, nuốt hết tiếng ô ô trong cổ họng. Đầu lưỡi kịch liệt giao triền, hàm trên hàm dưới bên trái bên phải, thậm chí duỗi đến bên trong đυ.ng chạm tiểu đế trong cổ họng. Hưởng thụ cậu ở trong ngực thuận theo, hưởng thụ cậu mỗi một chút bởi vì chính mình dựng lên vui sướиɠ đập đều.

Thật lâu sau, hai người mới không nỡ hơi hơi tách ra đôi môi, ngay sau đó lại dính nhớp lại hôn vài lần, mới miễn cưỡng bình phục xuống, Lục tiên sinh nói:

“Bị em nhìn đến bộ dáng tôi mất mặt, em muốn như thế nào bồi thường tôi?”

“Em đều là của ba ba, tùy tiện ba ba thế nào.”

Tiểu Bạch lại thò qua tới hôn một cái, dùng tiểu huyệt dưới thân nhợt nhạt cọ động, ám chỉ.

“Kia lần này uy mặt sau, ngô, phía trước có tự lộng qua hay không?”

“Có……”

Tiểu Bạch ngượng ngùng thấp giọng nói. Vừa nói như vậy, hậu huyệt vẫn luôn xem nhẹ càng ngứa, hận không thể lập tức liền nuốt vào côn ŧᏂịŧ.

Lục tiên sinh tự nhiên lại thay đổi tư thế lưng dựa ghế uy no cúc huyệt. Chơi hai vυ" vυ" dinh dưỡng tốt mà trở nên lớn hơn trên dưới tung bay tới tan cuộc, mới lưu luyến không rời mà bắn ra lần thứ ba ngâm mình ở hậu huyệt.

Đáng tiếc giang tắc đã ngăn chặn hoa huyệt, Lục tiên sinh liền vo qυầи ɭóŧ Tiểu Bạch thành một đoàn nhét ở mặt sau, sau đó om người lên đóng gói về nhà tiếp tục ăn.

Ai biết còn chưa tới nhà, chỉ là ở trên đường, Lục tiên sinh lại bị câu dẫn phá công.

Tiểu Bạch không chịu nằm ở ghế sau, nhất định phải ngồi ghế phụ, nói là cách Lục tiên sinh càng gần. Lục tiên sinh đau lòng mông cậu, bất quá cũng chiều cậu, cho cậu ngồi ở trên ghế phụ, một tay nắm tay nhỏ cậu, một bên chậm rãi lái xe về nhà.

Trên đường Tiểu Bạch vẫn luôn nhìn không chớp mắt nhìn Lục tiên sinh. Ánh mắt ướŧ áŧ ỷ lại, liếʍ môi vặn vẹo cái mông. Lục tiên sinh bị bộ dáng dục cầu bất mãn kí©h thí©ɧ đến cơ hồ muốn vượt đèn đỏ. Cuối cùng lái xe chạy đến một tiểu công viên tương đối u tĩnh, tắt xe khóa cửa, gấp khó dằn nổi nhào hướng ghế phụ.

Tiểu Bạch giương miệng tiếp nhận đầu lưỡi Lục tiên sinh nóng hầm hập. Hai tay hắn ôm lưng cậu nhẹ nhàng tao lộng, đem người kích đến lại lột quần mặc tốt không bao lâu. Vuốt huyệt động dù nhét giang tắc còn không ngừng ra bên ngoài thấm nước. Trong miệng chửi nhỏ câu tao bảo bảo, liền ấn ghế dựa, nâng mông, rút giang tắc, lại đâm cự điểu ngạnh đến muốn tạc vào.

“A……………… Thật thoải mái……………… Ba ba vẫn luôn cắm vào đây đi………… Không cần đi…………”

Lục tiên sinh bị này dâʍ đãиɠ yêu cầu cấp làm cho dở khóc dở cười, một bên ôn nhu đĩnh động một bên xoa chơi một đôi hào nhũ, chơi một hồi mới nói:

“Ba ba cũng muốn mỗi ngày đều cắm em, tiểu nộn huyệt trơn như vậy, mỗi lần đều kẹp hoá ba ba.”

“Ngô………… Không cần đi………… Tiến vào………… A…………”

Tiểu Bạch giao triền hai chân khoá lưng Lục tiên sinh rộng lớn, từ ngoài cửa sổ xe chỉ nhìn đến hai đùi đẹp mang tất trắng, từng chút theo động tác mà rung động. Hai tay nhỏ cũng bởi vì sảng khoái từng cái trượt, cơ hồ muốn bắt không được da thịt.

Lần thứ ba hoa huyệt càng thêm ấm áp khả nhân, suối nước nóng nổi tiếng nhất đều so ra kém cậu tao ấm. Mềm thịt như có ý thức thư giãn thịt non không ngừng mát xa hành thân. Qυყ đầυ ở chỗ sâu nhất không ngừng va chạm, mỗi một lần đều có thể đâm ra càng nhiều thủy dịch ấm áp, xối xuống, sướиɠ đến mã mắt đều thư giãn, kêu gào muốn bắn.

Lục tiên sinh ổn định tâm thần, khắc chế du͙© vọиɠ bắn tinh, ngược lại dùng chín sâu một nông cắm, biến hóa góc độ chiếu cố chỗ hoa huyệt mẫn cảm. Đặc biệt dùng mao tao thổi mạnh hoa môi mẫn cảm, đùa đến Tiểu Bạch lại cầu mà không được khóc lóc hét lên, môi lung tung ở trên má Lục tiên sinh loạn cọ, ướt dầm dề mà tác muốn một cái thống khoái.

“Mỗi lần đều bắn nhiều như vậy, như thế nào còn không có đâu? Ân?”

“A………… Lại nhiều chút………… Đừng có ngừng………… Lúc nào cũng muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙………… A………… Ba ba ăn tốt nhất……….. A…………”

“Nga? Chẳng lẽ em còn ăn qua người khác?”

Cố tình trêu đùa Lục tiên sinh cố ý hỏi, động tác dưới thân bắt đầu trở nên không lưu tình, tựa hồ là trừng phạt Tiểu Bạch nói sai lời.

“A………… Ha…………… Không có………… Ô ô………… Chỉ ăn qua ba ba………… A……………… Bên kia………… Dùng sức…………”

Lại nghe da^ʍ từ đãng ngữ liền phải bắn, Lục tiên sinh đành phải lại ngăn chặn miệng nhỏ, câu lấy mềm lưỡi trao đổi nước bọt, buộc cậu nuốt vào khí vị hắn. Hạ thân một khắc không ngừng, thân xe đều chấn đến kịch liệt nhảy lên, trên ghế da tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ. Một cặp chân dài rốt cuộc vô lực câu triền, mềm oặt rũ hai bên, tùy ý Lục tiên sinh bắt cẳng chân trên dưới đùa bỡn.

Tiểu Bạch cũng không biết mình thế nhưng cơ khát như vậy, gần hai tuần không gặp, thân thể mỗi một tấc đều khát vọng Lục tiên sinh xâm lấn. Hoa huyệt mỗi đêm đều run rẩy phun ra từng đợt chất lỏng, hậu huyệt cũng mấp máy, khát cầu thô tráng xỏ xuyên qua. Núʍ ѵú đứng lên mạnh bạo ngạnh mà đau, no căng, hy vọng có người tới mạnh mẽ xoa nắn nó.

Cậu cũng không phải không có chơi đùa, dùng giang tắc Lục tiên sinh để lại hảo hảo mát xa vài lần, lại chỉ có thể càng thêm ngứa, thứ này ngắn nhỏ như vậy, vẫn là lạnh băng, cơ bản so ra kém đại nhục côn Lục tiên sinh vừa nóng vừa cứng. Mỗi lần đều như muốn thọc xuyên cậu, phá vỡ bên trong, hoàn toàn chiếm hữu cậu. Lực độ không chút nào hàm hồ đem đưa cậu lên thiên đường. Ngô, thân thể chính mình đã biến thành không có Lục tiên sinh liền sống không nổi. Cậu xấu hổ bắn mà nhận ra sự thật, mỗi đêm trên khăn trải giường đều cọ chất lỏng kích động.

Lục tiên sinh cũng không phải cố ý vắng vẻ cậu, thật sự là gần đây quá bận, liên tục hai đại hạng mục. Hắn ở ba nước bay tới bay lui, cơ hồ mỗi ngày đều ở trên phi cơ, nhiều lắm có thể ngủ bốn năm giờ, hắn từ hội nghị phát WeChat cho Tiểu Bạch. Kêu cậu hảo hảo ăn cơm, lại không muốn dùng ngôn ngữ trêu đùa hắn, rốt cuộc, càng đùa chính hắn càng chịu không nổi, cuối cùng chỉ có thể dùng tay an ủi chính mình dương cụ kêu gào, bất mãn mà ngủ, quả thực lãng phí tinh lực. Hắn chỉ nghĩ, nhanh lên kết thúc công tác, trở về làm chết bảo bảo.

Ai biết, sẽ đem bảo bảo đói thành như vậy.

Lòng Lục tiên sinh tràn đầy vui mừng, không thể tưởng được trong lòng bảo bảo hắn quan trọng như thế. Được khát cầu như thế, thật là từ trong bụng mẹ tới nay trước nay không có, phần cảm tình trên trời dưới đất duy độc này làm hắn ngọt đến độ muốn nổ mạnh.

Vì thế xe chấn lại giằng co hơn một giờ, Tiểu Bạch sau lại bị mang đi ghế sau nằm giọng nói đều ách. Thân thể hoàn toàn mất đi sức lực, chỉ có thể dựa vào cánh tay Lục tiên sinh nâng lên cái mông, từng cái đỉnh lộng cúc huyệt. Hoa huyệt đằng trước bị chơi đến hoa môi sưng đỏ thục thấu, thỏa mãn hàm chứa giang tắc cà rốt, theo tiến công mà hơi hơi rung động, hàm chứa đầy mình tinh hoa. Tiểu Bạch ở tiết tấu tiến công dần dần thất thần, cuối cùng hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Lại lần nữa tỉnh lại đã về đến nhà, cậu nhìn trần nhà quen thuộc giật giật, phát hiện chính mình bị Lục tiên sinh từ phía sau vòng, vùi đầu ở cổ cậu chìm vào giấc ngủ, hơi thở vững vàng, rõ ràng là mệt muốn chết rồi. Tiểu Bạch co rút miệng nhỏ dưới thân, phát hiện thập phần thoải mái sạch sẽ còn mang theo điểm lạnh lẽo. Rõ ràng là rửa qua còn bôi thuốc mỡ tiêu sưng, trong lòng cư nhiên có điểm nhàn nhạt không nỡ, cư nhiên không có hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ ba ba đi vào giấc ngủ, ba ba cũng không có nhét kê kê vào.

Cậu mếu máo, ở nho nhỏ tiếc nuối này lại cọ vài cái, lại lần nữa dựa vào ôm ấp ấm áp đi vào giấc ngủ.

Chỉ cần người này ở, liền cái gì cũng tốt.