Chương 5-1: Rạp chiếu phim play xe chấn play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Gần đây có bộ phim khoa học viễn tưởng mới ra, Tiểu Bạch vẫn luôn rất muốn xem, bất đắc dĩ Lục tiên sinh vội đến chân không chạm đất, đã liên tục hai tuần không thấy người, lấy lòng đưa vé Tiểu Bạch chỉ có thể một người đi xem.

Vào trước mười phút, Tiểu Bạch phát hiện bên trong thế nhưng chỉ có chính mình một người, trong lòng có điểm kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cầm Coca cùng bắp rang ngồi vào vị trí, chờ mở màn.

Rất nhanh toàn bộ phòng chiếu phim tối sầm, cửa cũng đóng lại bắt đầu chiếu phim. Tiểu Bạch lưu ý một chút, vẫn là chỉ có cậu một người, trong lòng liền có tiểu vui vẻ chiếm được tiện nghi đặt bao hết.

Tình tiết thực xuất sắc, mở màn liền đoạt mắt người, Tiểu Bạch mê say nhìn, bị kỹ xảo hoa mắt, không chú ý tới có thân ảnh ngồi xuống bên cạnh. Chờ lúc cậu phục hồi tinh thần lại, đã phát hiện một bàn tay to ấm áp tách ra đùi mình, hướng tiểu huyệt ấn đi.

“A!!!”

Tiểu Bạch cả kinh, nháy mắt ném Coca trong tay, một bên dùng tay đi bắt móng vuốt phi lễ, một bên kẹp chặt hai chân vặn thân mình muốn chạy trốn tránh ấn sờ.

Ai ngờ móng vuốt kia thập phần nhanh nhẹn, cách quần một chưởng bao hoa huyệt xoa nhẹ hai cái, một tay duỗi lại đây che lại môi cậu dùng sức hướng lưng ghế áp, sau đó thân hình cao lớn liền thừa cơ đi lên, ngăn chặn hai tay cậu múa may.

“Ngô!!! Buông —— ra! A!!”

Tiểu Bạch dưới kinh hãi không ngừng giãy giụa, khi ánh sáng màn hình chiếu lên, hai mắt đẫm lệ mê mang trông được người áp chế, nháy mắt nước mắt liền lăn đến lợi hại hơn. Người nọ thấy cậu khóc đến khuôn mặt nhỏ ướŧ áŧ, cũng không tha mà buông lỏng tay ra.

“Ô ô ô………… Ba ba người xấu………… Làm em sợ muốn chết…………”

Lục tiên sinh bật cười, vốn dĩ muốn cho tiểu nhân nhi một kinh hỉ như thế nào biết cậu lá gan nhỏ như vậy, một chút liền khóc, liền tiến lên mυ"ŧ sạch nước mắt, thân mật mà thổi mạnh cái mũi cậu hồng hồng nói:

“Lại khóc, mỗi lần nhìn thấy ba ba đều khóc, có phải không cao hứng hay không?”

“Ô ô ô, đều do ba ba, em còn tưởng rằng gặp người phi lễ, sợ hãi.”

“Còn khóc! Càng khóc nam nhân liền càng hưng phấn, em còn không biết?”

Lục tiên sinh bế tiểu nhân nhi lên, làm cậu mặt đối mặt khóa ngồi trên đùi, từng cái vuốt lưng trấn an cậu. Tiểu Bạch giương cánh tay ôm Lục tiên sinh, như trân bảo mất mà tìm lại được gắt gao ôm lấy, dùng sức mà cọ cọ, một cổ nước mắt cọ Lục tiên sinh.

“Ô ô…… Ba ba như thế nào tới? Không phải rất bận sao?”

Vuốt gáy cậu trơn mềm, nhẹ nhàng xoa mông nhỏ gần đây nuôi đến đẫy đà không ít, Lục tiên sinh hôn nhẹ vành tai cậu, dùng hành động thuyết minh chính mình đối cậu tưởng niệm. Vhâm ngòi thổi gió quen thuộc thực mau khiến cho nhân nhi trên người thấp thấp thở dốc.

“A………… Ưm…………”

Lục tiên sinh nâng lên mặt nhỏ, dán bờ môi cậu khàn khàn hỏi:

“Nhớ ba ba sao?”

Tiểu Bạch mềm mại gật gật đầu, chu môi “ba” hôn Lục tiên sinh một chút, lông mi phẩy phẩy một bộ thẹn thùng muốn nói lại thôi, dừng một chút, tiếp theo lại đỏ mặt nói:

“Hai tiểu huyệt đều…… Rất muốn ba ba……”

Mông Tiểu Bạch vì lời âu yếm câu nhân rước lấy một chút chụp đánh thanh thúy. Lục tiên sinh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi liều mạng nhẫn nại xúc động sắp biến thân thành cầm thú. Lột quần Tiểu Bạch, vói vào qυầи ɭóŧ xoa hoa huyệt đã ướt đẫm, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong thế nhưng nhét đồ vật. Bởi vì nhét đến tương đối sâu, vừa rồi hân đánh lén cư nhiên cũng không phát hiện.

“Đây là cái gì?”

Hắn sờ đến một thứ hình bầu dục cứng cứng.

“A………… Là ba ba phía trước đưa………… Giang Tắc…… Ngô……”

“Kia hẳn là nhét mặt sau sao.”

Lục tiên sinh cười, vì làm tiểu huyệt mặt sau không cần khó khăn như vậy, lúc trước tặng cậu một cái giang tắc đáng yêu. Tạo hình cà rốt, thô độ bình thường, đại khái dài như ngón giữa, thực dễ dàng nuốt vào. Chỉ vì làm hậu huyệt vốn dĩ không phải thừa hoan thích ứng xâm nhập mà chuẩn bị, bất quá nguyên nhân khác mua là, Tiểu Bạch khóc chít chít thật sự rất giống một con thỏ nhuyễn manh, làm người nhịn không được liền muốn uy cậu ăn cà rốt.

“Chính là lúc nãy…… A………… Ha………… Tương đối đói…………”

Lục tiên sinh nhợt nhạt đâm vào rút ra vài cái, mang ra một uông thanh dịch, rất nhanh liền làm ướt quần của mình. Xem ra mấy ngày nay đi công tác để Tiểu Bạch bảo bảo đói chịu không được, đều bắt đầu tự mình chơi, thật sự quá không tận trách!

Lục tiên sinh ba một tiếng rút ra giang tắc cà rốt, thay đại củ cải chính mình thô tráng, lại lấp đầy hoa huyệt cơ khát.

“A………… Thật lớn…………”

Rốt cuộc ăn đến chính chủ hoa huyệt vui mừng mυ"ŧ vào đại củ cải nóng rực, còn thập phần phối hợp xối qυყ đầυ một cổ thanh dịch, Lục tiên sinh sướиɠ đến cũng nhịn không được kêu một tiếng.

“Ngô, bảo bảo càng ngày càng sẽ phun nước.”

Lục tiên sinh ở động đào nguyên chất lỏng đầm đìa như nổi điên đảo làm lên, giống muốn một lần nói tẫn mấy ngày tưởng niệm, dùng động tác so ngày thường càng hung mãnh hướng về phía trước kí©h thí©ɧ, làm ghế dựa rắn chắc vang tiếng kẽo kẹt.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong rạp chiếu phim toàn là da^ʍ mĩ hòa âm. Tiếng nước phụt phụt cùng tiếng đánh thịt thanh thúy hết đợt này đến đợt khác. Trên chỗ ngồi chính giữa, một thân ảnh gầy cưỡi trên người nam nhân cao lớn, như cưỡi ngựa nhanh chóng trên dưới kí©h thí©ɧ, ngẩng cổ phát ra từng tiếng kiều suyễn ngọt nị.

“A………… Ha……………… Thật nhanh………… Hảo sướиɠ……………… Ba ba………… Hảo bổng…………”

Lục tiên sinh lần này là bị hung hăng mà kí©h thí©ɧ tới rồi, quả thực là thú tính quá độ không quan tâm mà vùi đầu tàn nhẫn làm, cũng chưa dùng tới thủ đoạn ngày thường an ủi người. Một mặt cắm vào rút ra, đè ép địa phương mẫn cảm nhất xoay tròn đỉnh lộng, lực độ như muốn chọc thủng nhân nhi trên người. Thẳng đem hoa huyệt tịch mịch nhiều ngày làm không còn lực đánh trả, chỉ có thể mềm mại giương miệng không ngừng chảy nước, thừa nhận từng đợt uy hữu lực.

Khóc chít chít Tiểu Bạch đương nhiên là khóc càng thêm lợi hại, lãng kêu một tiếng cao hơn một tiếng. Tay vô lực nắm vai Lục tiên sinh, lung tung đưa ngực mình lên miệng nam nhân. Eo thon cuồng lắc, tận lực giữ lại mỗi một lần rút ra, liếʍ mυ"ŧ mỗi một lần thọc nhập. Chỗ sâu trong hoa huyệt giống như mắc chứng tham lam vĩnh viễn không đủ. Vô luận bị va chạm bao nhiêu lần đều có thể mềm mại mà giương miệng, phân bố ra càng nhiều chất lỏng điềm mỹ dụ dỗ ong mật hái hoa.

“A………… Cho em………… Bắn cho em………… Ba ba uy no em……………… Hảo đói…………”

“Bắn bảo bảo tới mang thai được không?”

Lục tiên sinh cũng sắp điên rồi, chưa bao giờ biết chính mình có nhiều sức lực như vậy, có thể toàn bộ phát tiết tại trên người nhân nhi này. Chỉ biết không ngừng không ngừng va chạm cái miệng nhỏ, chôn nhập rút ra rót đầy nó bắn bạo nó, làm nó rốt cuộc phun không ra chất lỏng khác, chỉ có thể chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn. Làm cậu toàn thân trên dưới đều che kín khí vị hắn, người ngoài cách năm mét cũng có thể biết người này là thuộc về ai.

“A………… Bắn cho em………… Em phải sinh hài tử cho ba ba………… A………………”

Lục tiên sinh bị rêи ɾỉ trắng ra lại lần nữa kích phát, đỏ mắt đan sát cái mông người phía trên. Kim thương trướng đến lớn hơn, cán bạo gân xanh, ở hoa huyệt ướt lạn vô cùng như ngựa hoang nổi điên đấu đá lung tung mấy trăm cái. Thao Tiểu Bạch từ thét chói tai cuồng loạn đến thất thần tan rã lại thành một bãi bùn mềm, ước chừng giằng co hơn nửa giờ mã mắt một trương bắn ra nùng tinh thứ nhất của hai tuần nay.

“A…………… Thật nhiều……………”

Tiểu Bạch thất thần ở liên tục cao áp phóng ra phát ra nghẹn ngào thấp suyễn, tay vôthức ấn bụng mình. Cảm thụ được hình dạng cách một tầng bụng bừng bừng phấn chấn, híp đôi mắt đỏ bừng rơi lệ. Miệng nhỏ đại trương, nước bọt chảy một cổ, bộ dáng lung tung rối loạn làm Lục tiên sinh lại đĩnh động một chút, liền động tác bắn tinh đâm đến càng sâu, một ngụm cắn hầu kết Tiểu Bạch yếu ớt liếʍ gặm lên.

“Ha…………… Hảo đầy…………. Bụng hảo trướng……………”

Rốt cuộc bắn xong Lục tiên sinh như đại cẩu không ngừng liếʍ hôn cổ Tiểu Bạch, chỉ cần hơi chút cúi đầu là có thể thấy cậu nhẹ vỗ về bụng, động tác như thai phụ, trong miệng hừ ra thỏa mãn than nhẹ.

“Bắn nhiều như vậy, nhất định có thể hoài thượng. Tiểu Bạch phải sinh hài tử cho ba ba.”

Lục tiên sinh đùa cậu, một bên yêu thương xuyết hôn gương mặt mồ hôi. Tiểu Bạch híp mắt, đưa lên mặt mình, tay mềm mại đáp bả vai Lục tiên sinh, một bộ ỷ lại nhu nhu nhỏ giọng lặp lại:

“Ân…… Sinh hài tử cho ba ba…………”

Còn chưa dứt lời, lại bị Lục tiên sinh hứng khởi hôn lên đôi môi, theo sau lời gọi giường đều biến mất ở môi lưỡi giao triền.

Bộ phim này Tiểu Bạch đương nhiên chỉ xem mở đầu, hai người ôn tồn không hôn bao lâu lại bốc cháy dục hỏa. Lúc này Lục tiên sinh muốn ôn nhu một chút, liền bế Tiểu Bạch đi đến ghế tình nhân bên cạnh, làm cậu nửa nằm trên tay vịn, còn gấp lại áo trên lót đầu cho cậu. Hắn nửa quỳ ngồi giữa hai chân cậu mở rộng ra, từ trên xuống lại cắm vào hoa huyệt.

Không thể không chất lượng ghế dựa không tồi, toà tình nhân cũng là đủ rộng. Lục tiên sinh lắc eo không ngừng chôn sâu ở tiểu huyệt, nghe tiếng vang kẽo kẹt, nghĩ nếu lắc hư ghế dựa người ta ngày mai có thể lên báo hay không.

Tiểu Bạch đã sớm đắm chìm ở lần thứ hai ôn nhu cắm lộng không thể tự kềm chế. Hai tay mềm mại đỡ cánh tay Lục tiên sinh kẹp chân cậu, quần áo đã sớm bị vén lên ở xương quai xanh. Buộc ngực giải khai ném xuống đất, một đôi phong nhũ theo động tác bắn ra nhảy dựng. Hai viên tiểu anh đào tịch mịch đã lâu đứng lên, theo sóng gió mãnh liệt lên xuống không ngừng lắc lư dụ dỗ Lục tiên sinh đi xuyết hút. Bụng nhỏ bình thản che kín mồ hôi tình nhiệt, theo mỗi lần đâm vào còn có thể tại bụng hơi mỏng nhìn đến hình dạng dươиɠ ѵậŧ. Bên trái bên phải hoặc là trung gian, toàn bộ hoa huyệt đều để lại dấu vết của nó, cẩn thận tỉ mỉ bị ôn nhu cắm lộng chiếu cố.

“A………… Hảo sướиɠ………. Tiểu huyệt hảo tê dại………… A…………”

Kɧoáı ©ảʍ tích lũy đến chính mình đều cảm thấy đáng sợ, toàn bộ hạ thể Tiểu Bạch đều là tê tê dại dại, giống như mang điện. Mỗi một động tác nhỏ đều có thể làm huyệt thịt mẫn cảm nhảy lên. Khắp người đều bị chúa tể dưới thân thao làm, sở hữu vui sướиɠ đều nơi phát ra từ nơi này, bên trong chất lỏng đầy đủ như tình yêu dành cho Lục tiên sinh. Như đại dương vây quanh cảm quan hắn sở hữu, quá thoải mái, thoải mái đến hận không thể dung nhập cốt nhục người này, trở thành một bộ phận của hắn, không bao giờ tách ra.

Lục tiên sinh ma sát chỗ sâu nhất vách động, dùng sức nghiên áp. Trải qua vừa rồi mưa rền gió dữ mãnh liệt thao làm, lần này hắn cố tình trở nên dịu dàng thắm thiết, chiếu cố chỗ mẫn cảm, làm Tiểu Bạch chân chính cảm thấy vui sướиɠ được yêu thương.

“A………… Lại bắn cho em………… Ba ba…………”

Tiểu Bạch ngưỡng mặt nhỏ ướŧ áŧ đỏ bừng, đối với Lục tiên sinh vươn tay. Tư thái hoàn toàn tin cậy tiếp nhận làm Lục tiên sinh không khỏi kí©h thí©ɧ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Nhịn xuống du͙© vọиɠ hắc ám đáy lòng làm chết cậu nhanh lên làm chết cậu, như cũ vẫn duy trì tần suất ôn hòa đâm vào rút ra. Từng chút gia tăng kɧoáı ©ảʍ, chờ đợi Tiểu Bạch lại lần nữa hỏng mất.

“A………… Ba ba không cho em………… Ba ba quá xấu…………”

Tiểu Bạch khóc lóc lắc mông co rút tiểu huyệt muốn kẹp bắn đại côn ŧᏂịŧ ra tới. Lục tiên sinh một tay thủ sẵn hai tay cậu đè trên đỉnh đầu, một bên nhanh hơn tốc độ hạ thân, nhưng vẫn như cũ coi như ôn nhu đĩnh động, từng cái đảo mở vách động bướng bỉnh.

“Đừng nóng vội, chờ ba ba lại làm em một hồi.”

“A………… Nhanh lên……………… Chịu không nổi………… Nhanh lên bắn cho em…………”

Tiểu Bạch lắc đầu mắt đều khóc sưng đỏ từ dưới hướng lên trên không muốn xa rời nhìn nam nhân trên người. Thân ảnh hắn trong bóng đêm mạnh mẽ cao lớn như thế, giống như một ngọn núi áp chết cậu. Mạnh mẽ như vậy lại đáng tin cậy như vậy. Hắn cho cậu kɧoáı ©ảʍ, cho cậu quan tâm, cho cậu thích.

Tuy rằng không phải yêu, cũng đủ làm Tiểu Bạch trân quý đến vĩnh cửu. Cậu muốn dùng mình có khả năng đi lấy lòng hắn, lấy lòng hắn, cậu biết chính mình ở dưới thân hắn trước nay đều là không biết xấu hổ, làm hết sự tình cảm thấy thẹn. Ra hết pháp bảo chỉ vì lưu nam nhân xuất sắc này càng lâu. Lưu lại càng nhiều dấu vết, mỗi ngày tỉnh lại cậu đều sợ đây là một giấc mộng, chính mình lại về tới phòng cho thuê nhỏ hẹp tiếp tục sợ hãi bí mật thân thể bị phát hiện, tiếp tục vì tiền thuê nhà cùng sinh hoạt phát sầu…