Chương 6-2: Bể bơi play đại bụng play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lục tiên sinh lúc này quả thực vui vẻ đến không biết như thế nào cho phải. Người trong lòng nói ra yêu cầu làm người hùng dục quá độ, mà chính mình trừ bỏ thao cậu hung hăng thao cậu không có biện pháp khác. Người này còn như bạch tuộc quấn chặt hắn, làm hắn muốn đổi tư thế đều đổi không được. Vách tường ra pháp bảo co chặt mỗi một tấc tận lực giữ lại mỗi lần rời khỏi. Huyệt nội tựa hồ có cái miệng nhỏ sâu thẳm mỗi một hồi đều dùng sức hướng trong hấp kéo Lục tiên sinh thậm chí cảm thấy xương cốt đều sắp bị hút rớt, chỉ có thể càng thêm dùng sức kí©h thí©ɧ cự bổng, phá vỡ vách trong khẩn triền, dùng hết toàn lực va chạm chỗ sâu, thô suyễn hưởng thụ cảm giác mất hồn đến chết này.

“Bảo bảo làm nhiều lần như vậy vẫn là chặt. Quá tuyệt vời.”

Lục tiên sinh đẩy đè cậu bên cạng bể bơi, hai tay chống vách tường thân mật hôn cậu, hạ thân nảy sinh ác độc nhanh chóng đong đưa, làm bể bơi đến sóng to gió lớn. Nước hồ bạch bạch bạch mà va chạm cạnh ao. Hoa huyệt mềm như bùn, cự căn dũng mãnh tận tình mà tàn sát bừa bãi.

“A……………… Ba ba thích……………… Liền hảo……………… Bắn cho em…………………… Nhanh lên……………………”

Lục tiên sinh chống hắn cái trán, chuyên chú mà nhìn chằm chằm hai mắt bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà tan rã. Nhìn mồ hôi gợi cảm ở trên mặt cậu nơi nơi giàn giụa. Làn da trắng nõn bởi vì hắn mà trở nên mê loạn đỏ bừng. Đôi môi sưng đỏ không ngừng phun ra da^ʍ từ lãng ngữ. Nhân nhi vốn dĩ thuần trắng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn dạy dỗ thành bộ dáng dâʍ đãиɠ. Chỉ ở hắn dưới thân lộ ra, chỉ có hắn biết đến dâʍ đãиɠ, nhận ra cái này làm hắn tâm đầy đến không thể lại đầy.

Hắn gầm nhẹ không ngừng gia tốc, cảm thụ được dưới thân càng ngày càng mềm mại hút lộng, cảm thụ được vòng cổ tay chính mình dần dần thả lỏng. Cảm thấy nơi hai người giao hợp như cháy, thiêu đến càng ngày càng vượng, càng ngày càng mãnh. Cuối cùng một cái đỉnh sâu, cơ bụng căng thẳng, mã mắt thư giãn, nùng tương kịch liệt phun ra chỗ sâu trong tiểu huyệt.

“A —————— bắn đầy em ————————”

Tiểu Bạch nhắm hai mắt vẻ mặt ý loạn tình mê kêu lên chói tai. Lục tiên sinh đỉnh chỗ sâu nhất không ngừng cuồng phun, trong lòng chỉ có một ý niệm thao đến cậu mang thai. Chỉ hy vọng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn đến càng nhiều càng tốt. ốt nhất rót đầy cái miệng nhỏ người, làm cậu phun không ra lời nói dâʍ đãиɠ!

Tiểu Bạch thỏa mãn mà phun ra nuốt vào tinh hoa, hai chân quấn đến càng chặt. Cả người giống như một bạch xà cuốn lấy thân thể Lục tiên sinh cường kiện. Hai người ở trong nước ao trời sinh nhất thể chặt chẽ tương dán, ôm nhau hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ sau cao trào.

Lục tiên sinh từng cái vuốt đầu tóc Tiểu Bạch toàn ướt, nghe cậu ở bên tai mình kiều diễm thở dốc, nhiệt khí toàn hô ở trên cổ, lại ngứa lại khıêυ khí©h. Ngón tay hắn đẩy ra kẽ mông, ở ngoài hậu huyệt còn không được sủng ái không ngừng đánh vòng cọ xát. Chọc đến hoa huyệt lại gắt gao cô trụ kê kê trong cơ thể, như hài tử không nỡ được buông ra món đồ chơi.

“Ngô………… Thật thoải mái………… Ba ba cắm em thật thoải mái………… Còn muốn…………”

Tiểu Bạch mềm mại cọ xát, tay cũng vuốt ve lưng Lục tiên sinh. Hậu huyệt theo ngón tay đùa bỡn mở ra cái miệng nhỏ nuốt vào một cái đốt ngón tay. Nhờ nước ao bôi trơn, Lục tiên sinh không chút cố sức liền toàn căn đi vào, tả hữu moi lộng vài cái. Phát hiện thành ruột bắt đầu như có ký ức nhũn co rút lại, liền buồn cười mà cúi đầu môi cậu:

“Bảo bảo muốn dùng nơi nào ăn?”

“Ngô………… Phía trước…………”

Tiểu Bạch ngẩng đầu sùng bái xuyết hôn đường cong duyên dáng cằm Lục tiên sinh. Môi mềm mại theo nói chuyện lúc đóng lúc mở mà cọ xát hắn, làm hắn có loại ngứa bị sủng vật trêu chọc.

“Cái miệng nhỏ mặt sau, cũng không phải nói như vậy……”

Lục tiên sinh đi vào hai ngón tay, hậu huyệt lập tức vui thích thư giãn vách trong bao dung nuốt ăn. Xúc cảm dưới tay làm Lục tiên sinh không khỏi thở hổn hển một ngụm.

“Phía trước………… Ba ba uy phía trước………… Tiểu Bạch muốn hoài thượng bảo bảo ba ba…………”

Tiểu Bạch co rút lại hoa huyệt, tựa hồ thật sự có thể tiêu hóa tϊиɧ ɖϊ©h͙ nỗ lực ngưng tụ chúng nó. Cậu biết chỉ cần ba ba rút ra, chúng nó liền sẽ tiêu tán ở nước hồ. Đáng giận chính là mình thật sự không có năng lực nuốt ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, này đó đại biểu cho tình yêu ba ba. Cậu muốn giữ lại chúng nó, như dấu hôn, cậu muốn ba ba ở toàn thân cậu đều lưu đầy. Xác minh cậu được yêu thương, đừng cho cậu lại nhớ đến ảo giác bị vứt bỏ.

“Ngốc bảo bảo, em là nam nha.”

Lục tiên sinh biết cậu là nói thật, tuy rằng hắn cũng rất muốn đem người làm hoài. Tưởng tượng có bảo bảo cùng đáng yêu mềm mại như Tiểu Bạch tâm liền đặc biệt mềm mại. Lúc trước hắn cũng có tư vấn bác sĩ chuyên nghiệp, bác sĩ nói tuy rằng có khí quan nữ tính, nhưng không đại biểu là thành thục nữ tính, cho nên mang thai loại sự tình này tỷ lệ đặc biệt đặc biệt nhỏ. Hơn nữa mấy vạn năm tới tiến hóa làm cấu tạo thân thể nam tính cũng không thích hợp dựng dục tiểu hài tử, vạn nhất có thai đối cơ thể mẹ gánh nặng cũng rất lớn.

Lục tiên sinh nghe xong liền đánh mất ý niệm này. Gần đây tình sự cũng là tương đối khuynh hướng yêu thương hậu huyệt. Ai biết tiểu nhân nhi hôm nay không ngừng lặp lại chuyện này, một bộ thề không bỏ qua, hắn bị chấp nhất này làm cho vô hạn thỏa mãn, chỉ có thể mềm giọng khuyên bảo:

“Lần trước tôi hỏi qua bác sĩ phương diện này, bác sĩ nói tỷ lệ hoài thượng sẽ rất nhỏ. Hơn nữa cho dù có, đối với thân thể em gánh nặng cũng rất lớn. Ba ba thật sự không muốn làm em chịu khổ, nếu em thích tiểu hài tử, chúng ta đi đại dựng một cái được không?”

“Không cần………… Em phải cho sinh ba ba một cái…………”

Tiểu Bạch ngẩng đầu, trên mặt nhỏ hoàn toàn là biểu tình chân thành tha thiết:

“Tỷ lệ nhỏ không đại biểu không thể, ba ba mỗi ngày thao em, thao đến em hoài thượng mới thôi.”

Lục tiên sinh bị cậu kinh sợ một chút, sau đó lại cười nói: “Em cảm thấy ba ba cùng em ở bên nhau chính là vì làm em sinh hài tử sao?”

“Ngô………… Không phải………… Nhưng em muốn cho ba ba một chút hồi báo…………”

“Ngốc bảo bảo! Không được lại nói lời này!”

Lục tiên sinh đánh mạnh mông Tiểu Bạch, đánh đến mông thịt run run, hai huyệt kẹp chặt, sướиɠ đến đại dươиɠ ѵậŧ bạo trướng, lại nhảy dựng cho thấy nó tồn tại.

“A………… Đừng đánh em…………… Ô ô………… Tiểu Bạch nói không đúng sao…………”

Gần đây Tiểu Bạch đã không thích khóc như trước. Cậu ở tình sự có vẻ càng thêm trắng ra, sướиɠ liền sướиɠ thống khoái liền thống khoái, cái gì đều dám hô lên tới, có đôi khi làm Lục tiên sinh gặp qua tìиɧ ɖu͙© sóng to đều cảm thấy hổ thẹn.

“Ba ba yêu em không phải vì em có thể sinh hài tử, bằng không tôi đi tìm nữ nhâ không tốt hơn sao? Có thể hoài thượng liền hoài thượng, không thể cũng không quan hệ, nói như vậy em đã hiểu sao?”

Tiểu Bạch thuận theo gật đầu, lấy lòng đưa lên môi đỏ. Lục tiên sinh hàm chứa mềm lưỡi triền miên nhảy múa. Niêm mạc chạm nhau thoải mái cọ xát, lẫn nhau đều tựa hồ muốn dùng hôn sâu tới truyền đạt tâm ý. Bốn cánh môi phập phồng, Lục tiên sinh buộc chặt ôm ấp, vẫn luôn dùng sức đến Tiểu Bạch đều cảm thấy hít thở không thông, mới ở mềm mại đấm đánh hắn buông ra môi lưỡi.

Hắn bế Tiểu Bạch đặt bên cạnh ao, tách ra hai chân lộ ra nhục hoa bị yêu thương đỏ thẫm. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ hai mảnh hoa môi chín rục chậm rãi chảy ra, hồng bạch tôn nhau, thập phần da^ʍ mĩ sắc tình. Lục tiên sinh không chút nghĩ ngợi, cúi đầu ngậm lấy hai mảnh nhục hoa, tấm tắc có tiếng dùng sức xuyết hút.

“A………… Không cần……………… Đừng hút……………… A…………”

Tiểu Bạch mở to mắt nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ thật vất vả bắn tới trong cơ thể bị Lục tiên sinh hút hết. Trong lòng có chút đáng tiếc, nhưng cảm giác hoa môi mãnh liệt, làm cậu hắn lập tức lại vô pháp phân thân đi tự hỏi mặt khác. Chóp mũi Lục tiên sinh đâm huyệt cậu, đầu lưỡi duỗi đến bên trong linh hoạt an ủi, gây xích mích âm đế nho nhỏ, lại nhẹ nhàng ngậm lấy xuyết hút. Tiểu Bạch sướиɠ đến kịch liệt co rút lại như muốn bấm gãy đầu lưỡi, thanh dịch phun trào mà ra, như một lữ nhân cơ khát con suối dễ chịu.

Lục tiên sinh không ngừng hút cam lộ ái nhân, cảm thấy chính mình giống như lâu hạn không chút nào no đủ. Chất lỏng có cổ tao vị nhàn nhạt, còn hỗn hợp vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn. Trước kia hắn vẫn luôn không thích ở tình sự làm ra loại phục vụ này, nhưng Tiểu Bạch bất đồng. Vô luận là nơi nào đều làm hắn cảm thấy sạch sẽ đáng yêu, làm người nhịn không được đi dâʍ ɭσạи. Cắn muốn hôn biến toàn thân cậu, ở nơi không thể thấy được tất cả đều lưu lại dấu vết hắn.

“A……………… Đừng cắn……………… A……………… Hảo ngứa………………”

Tiểu Bạch không tự chủ kẹp chặt hai chân, quấn đầu Lục tiên sinh, cảm thụ được hơi thở nam nhân không ngừng phun đè trên hoa huyệt mẫn cảm, giống lông chim quấy rầy vô cùng. Đầu lưỡi không ngừng hướng trong dò đường, chợt trái chợt phải mà nơi nơi đốt lửa. Cậu động tình dùng tay bắt lấy đầu tóc Lục tiên sinh, hạ thân tự giác nâng đưa, từng chút đưa địa phương yếu ớt nhất cho người đùa bỡn.

Một cặp chân dài theo tiết tấu liếʍ láp từng cái đả kích lưng Lục tiên sinh. Ngón chân khi thì cuốn khúc khi thì thư giãn, nhân nhi kêu hợp thời mà cao vυ"t khi thì thấp suyễn. Một đôi cự nhũ tuyết trắng ở kɧoáı ©ảʍ run rẩy, mắt lại chảy ra nước mắt thoải mái. Cả người ửng hồng thục thấu, quả thực muốn chết dưới miệng Lục tiên sinh.

Theo nam nhân từng chút hung hăng hút, hoa huyệt gắt gao co rút lại, đằng trước thịt bổng run lên hai trực tiếp phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙. Miệng nhỏ cũng không cam lòng yếu thế, từ chỗ sâu phun ra ra từng luồng cột nước mãnh liệt, miệng Lục tiên sinh đánh đến tê dại. Hắn buông lỏng lui ra, cột nước đã không có vật làm tắc nghẽn ở miệng hoa tứ tán phun ra, như suối phun làm ướt hai chân.

“A —————————!!”

Tiểu Bạch run rẩy hai chân, hoa môi đều run nhè nhẹ, tiểu côn ŧᏂịŧ bắn qua như cũ thẳng tắp cương thân mình. Cả người từ phun ra căng chặt đến phóng thích mềm nhũn, cũng gần vài giây. Lục tiên sinh cười sờ sờ chất lỏng hoa huyệt phun ra, đưa lên bên miệng cậu:

“Bảo bảo cư nhiên triều xuy,, nếm thử hương vị.”

“A……………… Ngô…………… Thật thoải mái……… Ba ba liếʍ đến thật thoải mái…………”

Cậu híp mắt dùng mặt cọ ngón tay nam nhân đưa qua, hoa dịch dính trên mặt anh hồng, dưới thủy quang nhàn nhạt, có vẻ càng thêm kiều diễm da^ʍ mĩ. Lục tiên sinh không khỏi hai tay chống nhảy lên bờ biên, một tay đẩy người đè ở dưới thân, ngậm lấy hai mảnh môi đỏ chỉ biết thở dốc liền liếʍ láp thật sâu.

“Ngô………… Ân………… Ngô…………”

Tiểu Bạch ngoan ngoãn khả nhân, nhu thuận ở dưới thân Lục tiên sinh mở ra nơi mẫn cảm. Hai chân như có ý thức lại quấn lên eo sau hắn, đong đưa tuyết đồn cọ lộng muốn thao làm. Nam nhân rút ra ngón tay vói vào thân thể hai người, câu khai áo tắm trên người cậu đã sớm lung tung rối loạn nơi nơi lậu thịt ngực, giải phóng một đôi tuyết nhũ. Ngón tay kẹp núʍ ѵú đứng lên chậm rãi xoa nắn. Tiểu Bạch tức khắc cảm thấy đầṳ ѵú no căng ngứa, cong thân thảo muốn càng nhiều.

Thở hồng hộc hôn nửa ngày, Lục tiên sinh mới ngẩng đầu lên nhìn mỹ nhân ngư trần trụi dưới thân, chụp mông thịt còn đang vặn vẹo, sủng nịch hỏi:

“Nhũ giao cho ba ba được không?”

Thiên y bách thuận Tiểu Bạch tự nhiên là gật đầu, lật qua thân mình ngồi cạnh bể bơi, ý bảo cậu vào trong nước kẹp cho hắn. Vì thế mỹ nhân ngư trần trụi lại vượt nước đọng, bơi tới giữa hai chân Lục tiên sinh đại trương, nâng một đôi hào nhũ kẹp cự căn uy vũ thủy quang đầm đìa đuổi kịp xoa lộng.

Hành thân hạnh phúc khi thì bị núʍ ѵú như anh đào cọ qua, khi thì bị nhũ thịt trơn trượt như tay nhỏ mềm mại xoa nắn. Sướиɠ đến đứng thẳng, gân xanh nhô lên, qυყ đầυ no căng, mã mắt mấp máy. Lục tiên sinh không ngừng hít sâu khống chế du͙© vọиɠ, lần nữa lùi lại thời gian bắn tinh. Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Bạch nỗ lực, khuôn mặt nhỏ ánh thủy quang lân lân, phi thường thánh khiết thanh thuần. Nhưng lại toàn thân trần trụi, dùng một đôi cự nhũ vì hân làm chuyện da^ʍ mĩ. Loại mãnh liệt vô cùng tương phản này làm Lục tiên sinh nháy mắt toàn thân bị điện giật, đầu óc cơ hồ trống rỗng, thô suyễn vài tiếng, dương cự nhảy lại nhảy, tinh quan buông lỏng mạnh mẽ phun ra trên mặt Tiểu Bạch.

“A………… Ngô……………… Thật nhiều………………”