Chương 20: Biến cố

Tuyết rơi ba ngày mới ngừng. Hôm nay Ninh Nhứ ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, khi ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên người nàng, nàng mới lim dim ngồi dậy.

Trong điện rất yên tĩnh, Dạ Chỉ tất nhiên vẫn bận rộn với triều vụ, A Nguyệt thì không biết đã đi đâu. Có lẽ là vì nàng đã ngủ rất lâu nên khi đứng dậy Ninh Nhứ hơi choáng váng, nàng đi ra sảnh điện thì thấy A Nguyệt vội vã đi vào, cô ấy thở hồng hộc, dáng vẻ rất lo lắng.

Ninh Nhứ tiến lên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Trông tỷ sốt ruột quá.”

A Nguyệt ngắt quãng thở dốc nói: “Vương... Vương thượng sắp xuất chinh...”

Tin tức quá đột ngột làm Ninh Nhứ không kịp phản ứng, nàng hỏi lại ngay: “Cái gì?”

“Sáng nay trong triều truyền đến cấp báo... Quân Nam Chiêu lại xâm phạm bờ cõi, thừa dịp tuyết rơi đã vượt sông ngấm ngầm tập kích, biên cảnh... không chống đỡ nổi nữa. Vương thượng vì để ổn định lòng quân nên đã cùng các đại thần thương nghị, ngài ấy sẽ đích thân dẫn viện binh đến biên cảnh.”

Ninh Nhứ trong lòng chấn động, nàng hít sâu vài hơi, run run đôi môi nói: “Chàng… chàng khi nào thì đi?”

Chiến trường tàn sát khốc liệt, sinh tử thành bại chỉ trong nháy mắt, không có chỗ cho nhi nữ tình trường, biến cố bất ngờ như thế, e rằng Dạ Chỉ thậm chí còn không có thời gian để tạm biệt nàng.

A Nguyệt đáp: “Nghe cung nhân nói, Vương thượng đã dẫn quân đi về phía cửa cung.”

Ninh Nhứ nghe xong, lập tức quay lại nội thất, cầm áo choàng nàng may mấy ngày qua, nói với A Nguyệt: “Đi… đi mau.”

Lúc này, tình cờ người được Dạ Chỉ phái đi truyền tin cũng bước vào, thấy Ninh Nhứ định đến cửa cung, sợ nàng nóng lòng rồi gặp chuyện liền nói: “Bẩm Vương hậu, Vương thượng muốn Người ở trong cung ít ngày, Vương thượng sẽ sớm trở về, Người nên…”

Ninh Nhứ không bận tâm đến lời của y, nàng nhấc váy chạy ra cửa điện, A Nguyệt vội đuổi theo.

Ninh Nhứ y phục bất tiện nên cũng không chạy nhanh được, trong đầu nàng giờ chỉ tràn ngập vài cảnh tượng. Một là khi nàng còn nhỏ, cha và anh nàng đều ra chiến trường nhưng không bao giờ trở lại, hai là khi nàng nghe được lão nhân trong cung nói, Phụ vương của Dạ Chỉ rất dũng mãnh thiện chiến, nhưng cuối cùng lại chết dưới mũi tên kịch độc của một binh sĩ.

Nàng vừa chạy vừa cảm thấy bụng đau nhức, trong lòng sợ hãi và lo lắng dâng trào, hai mắt nàng ướt đẫm. Nàng lau mặt, dừng lại cách cửa cung chừng trăm bước, có thể nhìn thấy khí thế hào hùng của binh sĩ và các tướng lĩnh, cũng như Dạ Chỉ đang mặc quân trang.

Tóc và góc áo chàng phấp phới trong gió, vẻ mặt kiên định quả quyết, chuôi kiếm bên người sáng loáng sắc bén.

Đôi mắt Ninh Nhứ hơi lóe lên, nàng nhìn áo choàng đang may dở trong tay mình, bước nhanh về phía trước.

Cửa cung đã mở, tiếng trục cửa chuyển động ầm ĩ, Ninh Nhứ dùng hết sức bình sinh hô lên: “Dạ Chỉ!”

Bàn tay đang nắm dây cương của Dạ Chỉ hơi khựng lại, chàng lập tức quay đầu, trông thấy Ninh Nhứ ở cách đó không xa đang run run, nước mắt lưng tròng nhìn chàng.

Tim chàng thắt lại, dặn dò binh sĩ bên cạnh vài câu, sau đó xoay người xuống ngựa, sải dài bước chân đi về phía Ninh Nhứ.

Ninh Nhứ thấy chàng đến, trong lòng rối bời, vốn dĩ có cả ngàn, cả vạn lời muốn nói với chàng, nhưng đến giờ phút này lại uất nghẹn trong ngực, không biết phải diễn đạt như thế nào.

Nàng lau nước mắt, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh, nói: “Vương thượng, thϊếp may một bộ áo choàng, mặc dù còn thiếu vài đường kim mũi chỉ nhưng nơi biên cảnh lạnh giá, chàng hãy mang theo để giữ ấm.”

Đã đến lúc này, nàng cũng không muốn làm Dạ Chỉ lo lắng, biểu cảm trên mặt thản nhiên như không nhưng trong lòng đã sóng to gió lớn.

“Ừ.” Dạ Chỉ khàn khàn giọng, cẩn thận giơ tay nhận lấy.

“Không quá một tháng, ta sẽ trở về, nàng không cần lo lắng.” Chàng dừng một chút, “Nếu trên chiến trường gặp Hướng Cảnh Niên, nếu có thể, ta sẽ cố gắng giữ mạng cho hắn.”

Ninh Nhứ hiểu ý chàng, Dạ Chỉ hứa với nàng là một tháng, nếu qua một tháng mà chàng chưa trở về, có nghĩa là…

“Thϊếp…” Ninh Nhứ muốn nói, nàng không muốn để chàng mạo hiểm, nhưng nàng không thể nói nên lời, Dạ Chỉ không chỉ là phu quân của nàng, chàng còn là vua của Dạ Lan.

“Không còn sớm nữa, ta phải lên đường rồi.” Dạ Chỉ không dám ôm nàng, cũng không dám nắm tay nàng, chàng sợ mình sẽ không đi nổi.

Nhìn theo bóng lưng chàng, Ninh Nhứ gọi: “Dạ Chỉ!”

Chàng quay lại nhìn nàng.

“Thϊếp đợi chàng trở về.”

Dù là một tháng hay một đời, nàng đều đợi.