Chương 27: Tay không đoạt Bạch Nhận

Dư Chấn Hải muốn nói lại thôi, thấy thái độ của Triệu Thư Hương kiên quyết, đành phải lắc đầu rời đi, lúc đi vẫn không quên ý tứ sâu xa đập vai Đoàn Diệc Lam, chuyện Thư Hương tiểu thư thích tìm nam tử trẻ tuổi tuấn tú luyện công ở trên Thiên La bang đã không phải là chuyện hiếm có gì, nhưng phái hết người đi đây là lần đầu, chỉ mong chớ có xảy ra nhiễu loạn gì là được.

Sau khi Dư Chấn Hải đi, Đoàn Diệc Lam đi đến trước mặt Triệu Thư Hương đứng vững: "Thư Hương tiểu thư, luyện pháp như thế nào?"

Ánh mắt Triệu Thư Hương khẽ nhúc nhích, tay nhỏ vừa vuốt ve thân trường thương vừa không ngừng nói: "Rất đơn giản, ta ra chiêu, ngươi tiếp chiêu là được rồi."

Lời còn chưa nói xong, Triệu Thư Hương đột nhiên vận dụng Nguyên Lực, đầu thương đảo ngược quét ngang về phía thân thể Đoàn Diệc Lam, trên mặt đã hiện lên một tia đắc ý. Tu vi của Đoàn Diệc Lam nhìn không kém hơn mình là mấy, mình đột nhiên ra tay, ở khoảng cách gần như vậy tất nhiên là tránh không kịp.

Đoàn Diệc Lam đã sớm có đề phòng với nàng, Thư Hương tiểu thư này có nhiều bang chúng theo đuổi như vậy, cứ điểm danh ngay mình là một người mới đến Thiên La viện một ngày, rõ ràng là có ý đồ, nhưng trước khi không làm rõ ý này, rượu vẫn phải uống theo nàng.

Trường thương đánh tới, Đoàn Diệc Lam nhảy lên, linh hoạt tránh được một kích này, Triệu Thư Hương thấy hắn lại lựa chọn tránh lên trời, lại không thể mượn lực, không khỏi đắc thắng cười nói: "Ta thắng rồi!"Mũi nhọn lắc một cái nghiêng nghiêng lên, không ngờ lại đánh lên trời cao, bóng dáng Đoàn Diệc Lam lại quỷ dị biến mất!

"Ngươi lớn lối như vậy, đối địch là phải ăn thiệt thòi rồi."

Giọng nói của Đoàn Diệc Lam vang lên sau lưng, Triệu Thư Hương kinh hãi, đang muốn rút lui thì trường thương đã bị người khác cướp đi.

Trên mặt Đoàn Diệc Lam hiện lên nụ cười trả lại thương cho nàng, Triệu Thư Hương căm giận tiếp nhận: “Lại đến tiếp đi, vừa rồi chỉ là ta khinh địch!"

Tiếp theo lại đấu hai ba trận, cho dù Triệu Thư Hương múa thương có mạnh đến đâu thì cũng sẽ bị Đoàn Diệc Lam cướp đi trong mấy chiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng giận đến đỏ lên, trước kia mình và bang chúng đối luyện với nhau đã bao giờ chịu đối xử như này đâu, người này thì hay rồi, không chỉ không nhường mình mà còn làm cho mình thua khó xem như vậy.

"Không đánh nữa! Ngươi không có một chút ý vị nào!"

Sau khi bị cướp đi binh khí một lần nữa, hai tay Triệu Thư Hương chống vào eo nhỏ, tức giận nói với Đoàn Diệc Lam, bộ ngực nho nhỏ theo hô hấp trên dưới phập phồng, hiển nhiên đã bị tức đến không nhẹ.

Đoàn Diệc Lam đặt thanh trường thương lên trên kệ binh khí, sau đó mới quay người nói với Triệu Thư Hương: “Thư Hương tiểu thư, tại sao ngươi lại luyện công?”

Triệu Thư Hương không chút suy nghĩ nói: “Đương nhiên là vì trở nên lợi hại rồi!"

Đoàn Diệc Lam cười nói: "Ta có thể giả vờ thua ngươi, nhưng nếu như vậy thì sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với ngươi, ta nghĩ ngươi tìm người đối luyện với ngươi, không phải chỉ là nghe chút nịnh nọt thôi đúng không?"

Triệu Thư Hương biết Đoàn Diệc Lam nói đều là đúng, bởi vì lời nói này cha cũng đã nói với mình, nhưng nàng vẫn tức giận, dậm chân nói: “Vậy ngươi cũng không cần mỗi lần đều cướp binh khí của ta đi! Không luyện!”

Nói xong, Triệu Thư Hương cũng mặc kệ đại trường thương, quay người đi vào trong phòng, mãi đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, từ trong phòng còn có chút âm thanh không ngừng truyền ra.

Đoàn Diệc Lam cười khổ một tiếng, cũng chỉ muốn trở về, trên đường trở về lại bị Thần Vũ Chu Tước chế nhạo một phen: "Sao ngay cả một tiểu cô nương ngươi cũng không dỗ được, con thỏ vừa tới tay lại bay mất!"

Đoàn Diệc Lam thầm nghĩ: "Chẳng lẽ lại muốn ta vỗ tay nói: Ồ! Thư Hương tiểu thư thật lợi hại, thương pháp vô song... Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có nói ra miệng được không?”

Thần Vũ Chu Tước nhớ lại thương pháp của nhị tiểu thư kia, phát hiện mình quả thật cũng không thể nói ra lời ca ngợi trái lương tâm như thế, hơn nữa còn có một chút điều mặc dù Đoàn Diệc Lam không nói, nhưng nàng cũng hiểu Đoàn Diệc Lam làm như vậy chỉ sợ cũng là muốn giúp nàng, trước tiên không đề cập đến công pháp, chỉ riêng ý thức chiến đấu như nàng đã biết, nếu thật đối đầu với kẻ địch thì sợ là sẽ ăn thiệt thòi lớn.

Đầu tiên Đoàn Diệc Lam cướp thương có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng kế tiếp cũng chỉ dùng phương thức này chính là cố ý làm như vậy, như vậy mới có thể làm cho tiểu cô nương kia xem trọng vấn đề này.

"Vậy thỏ Yến Ảnh của ta xử lý như thế nào?"

"Ta còn đang nghĩ ra biện pháp khác."

Khi Dư Chấn Hải xử lý tốt chuyện trong bang lại trở về tiểu viện luyện công của Triệu Thư Hương thì phát hiện Đoàn Diệc Lam đã rời khỏi, chỉ có một mình Thư Hương tiểu thư, cầm thương dài đánh thành côn pháp, đối diện là một người gỗ luyện công bị dồn sức đánh, "Ầm! Ầm! Ầm!" âm thanh quanh quẩn trong toàn bộ tiểu viện, Dư Chấn Hải nghe thấy liền co rụt khóe mắt lại.

"Ha ha, Thư Hương tiểu thư đang xem người gỗ là ai mà đánh thế?"

Nghe thấy âm thanh của Dư Chấn Hải, Triệu Thư Hương xoay người đến, cái miệng nhỏ nhắn cong lên nói: "Còn không phải là Đoàn Diệc Lam kia, hắn... Hắn ức hϊếp ta", nàng vốn muốn nói Đoàn Diệc Lam tay không đoạt binh khí từ tay mình, nhưng lại cảm thấy nói như vậy cũng quá mất mặt, vì lẽ đó nên mới tạm thời sửa miệng lại.

Lại không biết Dư Chấn Hải có suy nghĩ một chuyện khác hay không, nhất thời vẻ mặt Dư Chấn Hải trầm xuống, Nguyên Lực đang dâng lên làm cho đá vụn trên mặt đất đập loạn, mình cảm thấy hắn cũng không tệ lắm, lại không ngờ hắn lại dám đánh chủ ý lên người Thư Hương tiểu thư, Thư Hương tiểu thư vẫn chỉ là một tiểu cô nương không rõ thế sự! Hắn dám can đảm như thế!

Dư Chấn Hải tức giận nói: "Thư Hương tiểu thư người chờ đó, ta đi chặt tiểu tử không quy củ kia!"

Dứt lời phất tay áo một cái rồi đi ra bên ngoài, Triệu Thư Hương thấy Dư thúc dường như tức giận rất lớn, nhưng lại không biết tại sao hắn lại tức giận thành như vậy, nghe lời hắn, vội vàng chạy tới nắm lấy tay áo của Dư Chấn Hải: "Dương thúc, ngươi đừng đi."

"Thư Hương tiểu thư, ngươi đừng sợ, chuyện này Dư thúc làm chủ cho ngươi!"

Triệu Thư Hương lắc lắc đầu: "Không! Chuyện này ta phải tự mình làm, hắn đối với ta như thế nào ta cũng phải đối với hắn như thế!"

Dư Chấn Hải lảo đảo suýt nữa ngã xuống, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi nói: “Thư Hương tiểu thư! Vậy... Vậy thành thể thống gì vậy?"

Triệu Thư Hương lại chân thành nói: "Vậy thì có liên quan gì đến thể thống, Dư thúc, ngươi phải giúp ta, dù sao các ngươi vẫn khen ta luyện công không tệ, hôm nay ta mới biết luyện công thật sự không được tốt."

Đột nhiên nghe nàng nói đến luyện công, Dư Chấn Hải yên tĩnh suy nghĩ một chút, cảm thấy sợ là mình hiểu lầm điều gì, phân vân trầm ngâm nói: “Hôm nay các ngươi luyện công như thế nào, nói cho Dư thúc nghe một chút."

Nghe Triệu Thư Hương nói xong, trong lòng Dư Chấn Hải lại thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này thật đúng là! Cũng không hiểu sao làm đến mức khiến tiểu cô nương này ăn một trận, nhưng như vậy cũng không phải là chuyện xấu, chí ít Thư Hương tiểu thư rốt cục bắt đầu coi trọng việc tu luyện của mình.

Hôm sau, một buổi sáng sớm, cửa phòng Đoàn Diệc Lam lại bị người gõ vang, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ, nói là Thư Hương tiểu thư mời Đoàn công tử lại đi tiểu viện luyện công.

Đoàn Diệc Lam không ngờ Triệu Thư Hương lại còn tìm mình, xem ra tiểu cô nương kia rất thông minh, tâm tính cũng không tệ, lập tức đi theo người kia tới viện của Triệu Thư Hương.

Hôm nay tinh thần của Triệu Thư Hương vô cùng phấn chấn tự tin gấp trăm lần, ngược lại không nói là nàng thật sự có thể thắng được Đoàn Diệc Lam, nhưng ít nhất hôm nay nàng có ba phần nắm chắc không bị người khác cướp đi binh khí của mình

Đoàn Diệc Lam cũng không xuống tay với trường thương của nàng nữa, hai ngày này nàng cũng có sở ngộ khác đối với Phong Linh Bộ, hiện tại vừa vặn thử một chút, duỗi mũi chân ra vẽ một vòng trên mặt đất, nói với Triệu Thư Hương: "Nếu ngươi có thể bức ta ra khỏi vòng này thì coi như ta thua."

"Hừ, ít xem thường người khác!"

Mặc dù Triệu Thư Hương ra chiêu không mạnh như hôm qua, nhưng một chiêu một thế đều rót đủ Nguyên Lực, cũng đánh rất uy vũ, không ngờ thân pháp của Đoàn Diệc Lam lại nhanh hơn hôm qua rất nhiều, rõ ràng người ở ngay trước mắt mình lại như gió không bắt được quỹ đạo của hắn, Nguyên Lực hao hết cũng không thể chạm tới một góc áo, càng đừng nói bức ra khỏi vòng tròn.

Liên tiếp mấy ngày, sáng sớm mỗi ngày Đoàn Diệc Lam đều đến tiểu viện này bồi luyện với Triệu Thư Hương nửa ngày, Triệu Thư Hương phát hiện mình tiến bộ thần tốc, đồng thời cũng phát hiện chênh lệch giữa mình và Đoàn Diệc Lam càng ngày càng lớn, nàng thậm chí có loại cảm giác cho dù là Dư thúc ra tay cũng không thể chiếm được ưu thế bao nhiêu, mặc dù hiểu tầng hai và tầng một có chênh lệch quá lớn, nhưng nàng cũng rất tin tưởng vào trực giác của mình.

Tới ngày thứ mười, Triệu Thư Hương chủ động thừa nhận thu lại trường thương, nói với Đoàn Diệc Lam: “Không muốn đánh nữa, thật sự là làm khó ngươi luyện mấy ngày với ta, ngươi nhất định cảm thấy rất không thú vị."

Đoàn Diệc Lam thẳng thắn nói: “Cũng không phải, mấy ngày đối luyện với ngươi, ta cũng thu hoạch được rất nhiều."

Đoàn Diệc Lam nói lời này không giả, nếu bàn về thời gian tu luyện thì nàng quả thật kém xa Triệu Thư Hương, mấy ngày nay nàng cũng phát hiện tập được một bộ công pháp tốt, dưới tình huống tu vi ngang nhau, trợ lực mang đến lại là có một trời một vực, tính ra nàng cũng chỉ có một bộ công pháp thân pháp như Phong Linh bộ, theo tu vi tăng trưởng, công pháp cũng tương đối kém cỏi hơn.

Triệu Thư Hương lại chỉ coi như nàng đang nói khách sáo, cái miệng nhỏ cong lên nói: “Bổn tiểu thư từ trước tới giờ không chiếm tiện nghi của người khác, ngươi ở bên cạnh ta luyện mấy ngày công, làm chậm trễ không ít thời gian của ngươi, ta quyết định cho ngươi 100 giọt Nguyên Lực Dịch, lấy đó cảm tạ."

Đoàn Diệc Lam không ngờ nàng lại hào phóng như vậy, vừa ra tay đã là một trăm giọt Nguyên Lực Dịch, phải biết rằng lúc trước Lãnh Sương Hoa trợ giúp mình chạy trốn cũng chỉ lấy ra cho mình mười giọt Nguyên Lực Dịch, xem ra Triệu Thư Hương kia thật đúng như lời người khác nói, là một tiểu phú bà.

Nhưng mà Đoàn Diệc Lam lại từ chối, nàng luyện công ở bên cạnh Triệu Thư Hương, vốn không phải là vì Nguyên Lực Dịch của nàng.

Triệu Thư Hương thấy nàng từ chối, lập tức không vui nói: “Vậy làm sao bây giờ, cha đã nói không công không nhận lộc, hơn nữa ngươi cũng không phải là người Thiên La hộ, không có nghĩa vụ luyện công với ta, ngươi nhất định phải thu nhận, nếu không chính là không coi ta là bằng hữu.”

Đoàn Diệc Lam suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Nguyên Lực Dịch ta sẽ không nhận, nhưng hiện tại ta thật sự có việc nhỏ cần ngươi hỗ trợ."

Triệu Thư Hương vỗ bộ ngực nói: "Ngươi nói đi, muốn ta làm gì?"

Đoàn Diệc Lam nói: "Thực ra ta muốn tỷ ngươi…"

Lời nói vừa mới ra khỏi miệng, Triệu Thư Hương đã trợn tròn đôi mắt hạnh, mấy ngày nay mình cố luyện công cũng hoàn toàn quên chuyện của tỷ tỷ! Giờ phút này thấy Đoàn Diệc Lam nhắc tới, lập tức lớn tiếng ngắt lời nói: “Nha! Ngươi quả nhiên là muốn tán tỉnh tỷ tỷ của ta! Khó trách lại để tâm đến ta như vậy! Thật sự là quá đáng! Thật uổng ta còn coi ngươi là bằng hữu!"

Vẻ mặt Đoàn Diệc Lam đen như gấu trúc, vội vàng nói: "Ngươi nghe ta nói trước, ta chỉ muốn đồ của tỷ tỷ ngươi."

"Không được! Ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi trộm xiêm y của tỷ tỷ ta!" Triệu Thư Hương căm phẫn nói.

Sau khi nghe xong, Đoàn Diệc Lam cười to, đưa tay xoa đầu của nàng nói: "Trong đầu ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Ta chỉ muốn mượn thỏ Yến Ảnh Bạch Vân Nhi của tỷ tỷ ngươi! Chỉ cần nửa canh giờ ta sẽ trả lại ổn thoả như cũ."

Triệu Thư Hương nghe vậy vô cùng thất vọng nói: “Thì ra là ngươi không coi trọng tỷ tỷ ta, thật không có mắt nhìn! Quá phận!"

Đoàn Diệc Lam dở khóc dở cười: "Này, ngươi cũng quá mâu thuẫn rồi, thích tỷ ngươi là sai, không thích cũng là sai, đến tột cùng ngươi muốn người khác làm gì đây!"