Chương 28: Bàn Nhược huyền trục

Nghe xong lời nói của Đoàn Diệc Lam, Triệu Thư Hương cũng có chút xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề: “Bây giờ ta sẽ giúp ngươi đi hỏi mượn Bạch Vân Nhi, đã nói xong chỉ là cho ngươi chơi một chút thôi... À, Bạch Vân Nhi rất quan trọng với tyả của ta, có vấn đề gì ta cũng rất khó xử.”

Đoàn Diệc Lam thấy nàng làm việc lôi lệ phong hành cũng âm thầm tán thưởng, để nàng ra mặt đi mượn Bạch Vân Nhi coi như là quá tốt, đưa tay nhẹ vuốt đầu nàng nói: “Vậy thì cảm ơn ngươi.”

Triệu Thư Hương bị nàng vò đầu, lẩm bẩm nói: "Đáng ghét! Nam nữ thụ thụ bất thân, sao ngươi có thể tùy ý sờ loạn nữ hài tử, cẩn thận ta không giúp ngươi mượn Bạch Vân Nhi!".

Như lửa cháy chạy tới đình viện của Triệu Thư Vân, sau đó lại bổ nhào về phía trước, thị nữ nói với nàng rằng tiểu thư Thư Vân đã đi đến bên Triệu bang chủ từ sớm, Triệu Thư Hương lại ngựa không ngừng vó đi về phòng nghị sự.

Vừa đến cửa phòng nghị sự thì đã nghe thấy tiếng tranh chấp kịch liệt từ bên trong truyền đến.

“Vậy Huyễn Đao môn nói rõ là muốn Thiên La ta khó xử, tung tin nói chúng ta chặn gϊếŧ người của bọn họ, cướp đồ của bọn họ, còn gửi chiến thϊếp tới, hoặc là bồi thường cho bọn hắn 2000 giọt Nguyên Lực, hoặc là tiếp nhận khiêu chiến của bọn hắn, thật sự là khinh người quá đáng!

“Đúng vậy, nói là đối chiến công bằng, nhưng lại hạn chế chỉ do đám người trẻ tuổi ra tay, đây không phải là đùa giỡn sao, có loại tầng hai đối chiến với tầng hai, phế đi người của bọn họ tại chỗ!”

"Lời ấy của La huynh không sai, lấy vị trí của Huyễn Đao Môn lấy sẽ thiết hạ chiến cuộc như thế, thực là có tính toán không nhỏ, bây giờ thanh danh của Thiên La dần dần đi lên, ẩn ép một đầu của bọn họ, đây là họ muốn giẫm lên chúng ta để lập uy, nếu chúng ta thua, sẽ để cho người khác cảm thấy đệ tử trẻ tuổi mà chúng ta bồi dưỡng không bằng Huyễn Đao Môn, một số người còn đang do dự có thể lựa chọn gia nhập Huyễn Đao Môn, đối với việc mở rộng bang chúng của chúng ta là trở ngại không nhỏ."

"Bọn họ rất giỏi tính toán, bọn họ biết những cao tầng đấu tranh không chắc có thể đánh bại chúng ta, nhưng ta biết Huyễn Đao Môn có một đệ tử thiên phú không tệ, tu vi tại Nguyên Lực tầng một đỉnh phong, một chân đã bước vào tầng hai, phóng mắt nhìn lại, Thiên La bang chúng ta thật đúng là không đệ tử tuổi trẻ nào có thể thủ thắng."

Mọi người, ngươi một câu ta một câu, thảo luận nửa ngày cũng không có thương nghị ra một biện pháp nào, cuối cùng Triệu Hoành vẫn luôn im lặng ngồi ở chủ vị Thiên La bang chủ nặng giọng nói: “Chư vị yên lặng một chút.”

Triệu Hoành là một cao thủ tầng ba hàng thật giá thật, hắn vừa mở miệng thì tràng diện ầm ĩ bên dưới đã lập tức yên tĩnh, chỉ nghe Triệu Hoành nói: “Chiến thư chúng ta nhất định phải nhận, nếu không chỉ sợ so với thua trận thì danh dự của Thiên La bàng còn mất sạch hơn, về phần nhân tuyển thì đợi ta cân nhắc, các ngươi đều theo dõi Huyễn Đao môn một chút, có bất kỳ dị động gì thì lập tức đến báo ngay, ba ngày sau, chúng ta sẽ cùng bọn hắn tranh đấu một trận, bọn hắn có đệ tử thiên phú không tồi, Thiên La chúng ta cũng không phải ăn chay!”

Mọi người thấy bang chủ nắm chắc như vậy cũng an tâm hơn không ít, đợi sau khi mấy người bọn họ đi, Triệu Hoành mới than nhẹ một tiếng, đưa ánh mắt nhìn về phía con gái của mình, Triệu Thư Vân, tu vi của nàng bây giờ cũng là Nguyên Lực hậu kỳ tầng một, đã mơ hồ chạm đến tầng hai, nhưng chỉ sợ vẫn không phải là đối thủ của đệ tử Huyễn Đao môn kia.

Triệu Thư Hương vẫn luôn cẩn thận canh giữ ở cửa nghe thấy toàn bộ quá trình thương thảo của bọn họ, đợi đến khi thúc bối vừa đi, nàng lập tức chạy vào, ngọt ngào kêu với nam tử trung niên vẫn ngồi ở chủ vị mang theo vẻ u sầu: “Cha.”

Sau khi nhìn thấy tiểu nữ đáng yêu này của mình, vẻ u sầu của Triệu Hoành ẩn đi từ ái nhìn qua nàng cười nói: "Sao ngươi lại đến đây, nghe Chấn Hải nói mấy ngày nay ngươi luyện công rất chăm chỉ, nói đi, có phải là lại xem trọng thứ gì, thích thứ gì đó hay không, muốn để cho cha mua cho ngươi không?”

Triệu Thư Hương bổ nhào vào trong lòng hắn, nũng nịu nói: "Không phải đâu! Ta cũng muốn chia sẻ sự vụ trong bang với cha và tỷ tỷ mà, không phải loại tiểu thư xinh xắn chỉ lo vui đùa kia!”

Triệu Hoành và Triệu Thư Vân chỉ nhìn nàng cười mà không nói, nàng lại lắc lắc cánh tay của Triệu Hoành nói: “Cha, ta đề cử với ngươi một người, tuyệt đối có thể đánh thắng những con rùa con của Huyễn Đao môn!”

Triệu Hoành ho khan một tiếng: “Tiểu cô nương, đừng học những người trong bang nói tục!”

Triệu Thư Hương lại không cho là đúng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên nói: "Chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, muộn một chút ta lại đề cử cho ngươi, ta đến để tìm tỷ tỷ.”

Nghe thấy nàng đúng là đến tìm mình, Triệu Thư Vân cũng không hiểu nhìn chằm chằm vào nàng, Triệu Thư Hương từ trong lòng cha mình nhảy ra, kéo tay Triệu Thư Vân đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nũng nịu: "Tỷ tỷ, ta muốn chơi với Bạch Vân Nhi, tỷ cho ta mượn chơi nửa ngày được không?”

Triệu Hoành nhìn bóng dáng của hai nữ nhân, cũng âm thầm cảm khái, không biết trong lúc bất tri bất giác, một mình mình nuôi hai tỷ muội các nàng lớn đến như vậy.

Đi vào tiểu viện của Triệu Thư Vân, Bạch Vân Nhi đã đeo xong dây thừng giao cho Triệu Thư Hương, còn chưa căn dặn vài câu, nàng đã giống như gió ôm Bạch Vân Nhi chạy.

Trong tiểu viện luyện công, Đoàn Diệc Lam đã chờ một canh giờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thư Hương đang ôm Bạch Vân Nhi chạy về, Đoàn Diệc Lam không nhịn được trêu ghẹo nói: "Ngươi chạy một vòng ra ngoài thành Bình Khang sao.”

Triệu Thư Hương cẩn thận giao Bạch Vân Nhi cho Đoàn Diệc Lam, khẽ nói: "Nói cái gì vậy? Mau làm chuyện của ngươi, xong ta còn có một chuyện rất quan trọng phải nói cho ngươi.”

Đoàn Diệc Lam gật đầu nói: “Có thể cho mượn một căn phòng yên tĩnh dùng một lát được không?”

Triệu Thư Hương suy nghĩ một chút, mang nàng vào trong biệt viện của mình, rất hiểu chuyện dẫn thị nữ đều lui ra ngoài, Đoàn Diệc Lam nhẹ vỗ vỗ vào lỗ tai của Bạch Vân Nhi, thầm nghĩ: “Đến lượt ngươi rồi.”

Thần Vũ Chu Tước đã có chuẩn bị từ trước, không cần Đoàn Diệc Lam nhiều lời, nó đã hóa thành một tia sáng màu đỏ nhàn nhạt chui vào trong cơ thể Bạch Vân Nhi, thân thể Bạch Vân Nhi chỉ hơi chấn động, đồng thời cũng không đau đớn đấu tranh như trong tưởng tượng, sau một tiểu hội, tia sáng màu đỏ lại nặng nề chui trở về đan điền của Đoàn Diệc Lam, cảm giác thiêu đốt phiền lòng này cũng không xuất hiện, có lẽ nó đã có thể khống chế sức mạnh của mình.

“Đã đoạt được hạt Mãng Hoa rồi sao?”

“Hừ hừ, bản hoàng ra tay, nào có đạo lý thất thủ! Đi mau đi mau, ta đã không kịp đợi muốn luyện hoá nó!”

Nhìn thấy không bao lâu Đoàn Diệc Lam đã đi ra, Triệu Thư Hương hiếu kỳ ôm Bạch Vân Nhi nhìn qua, liên tục hỏi: “Không có thay đổi gì không? Ngươi không làm chuyện gì kỳ quái đối với nó chứ?”

Đoàn Diệc Lam dở khóc dở cười nói: "Ngươi lại nghĩ đi đâu đó, đương nhiên không, nhưng mà thiên cơ không thể tiết lộ.”

Triệu Thư Hương hướng về phía cái lưỡi đang liếʍ liếʍ của nó, ôm Bạch Vân Nhi đi tới: "Ta đi trả nó lại cho tỷ tỷ của ta trước, ngươi nhất định phải chờ đợi ta nha, ta còn có chuyện chưa nói cho ngươi.”

Nàng vừa bước chân đi, Thần Vũ Chu Tước lại bắt đầu thúc giục, Đoàn Diệc Lam bị làm cho không chịu nổi, cũng nói với đám thị nữ một tiếng, vội vàng chạy về phòng của mình.

Lần này, thời gian sử dụng để luyện hoá hạt Mãng Hoa còn lâu hơn một chút, đương nhiên Đoàn Diệc Lam sẽ phải chịu dày vò mấy canh giờ, tuy Thần Vũ Chu Tước có thể khống chế sức mạnh của mình, nhưng nếu thật sự thiêu đốt thì vẫn không thể thiếu. Cho đến khi hấp thu xong một tia Thần Phách cuối cùng, Đoàn Diệc Lam mới ngã xuống giường, nói: "Nếu như còn không biết chừng mực, ta có thể bị ngươi luyện hoá trước hạt Mãng Hoa.”

Thần Vũ Chu Tước có chút không tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Đoàn Diệc Lam nghe xong đang ngồi trên giường, ngạc nhiên hỏi: “Ta không nghe nhầm chứ, vừa rồi ngươi nói với ta cái gì?”

Thần Vũ Chu Tước lại khôi phục lại vẻ cao ngạo trước đây: "Hừ! Quá phận, đúng rồi, không phải ngươi muốn một bộ công pháp tốt à, ta có một cái, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Hiện tại, Đoàn Diệc Lam thiếu nhất chính là cái này, mấy ngày nay nghe Triệu Thư Hương nói rằng có không ít công pháp cất giữ trong Thiên La Bang, lại cảm thấy nó cũng không quá thích hợp với mình, hiện tại nghe Thần Vũ Chu Tước đề cập đến, biết mắt nó cao hơn đầu, công pháp nó có thể đưa ra nhất định không phải là tục vật, vì vậy vội hỏi.

Thần Vũ Chu Tước nói: “Chỉ là công pháp này không dễ luyện, công pháp nhân loại tu luyện cũng không thích hợp với ta, cho nên ta cũng chưa luyện qua, chỉ có thể dựa vào ngươi tự tìm kiếm."

Nó nói bộ công pháp này là trước kia nó đã lấy được trong bí tàng của Chu Tước, bộ công pháp này giấu ở chỗ sâu nhất trong bí tàng, năm đó nó dùng một chút kế nhỏ lén lấy ra, kết quả lại phát hiện mình căn bản không luyện được, sau lại độ kiếp thất bại lưu lạc nơi này, nhưng mà bộ công pháp kia đã bị nó dùng phương pháp đặc biệt phong ấn trong thần hồn, hiện tại muốn truyền cho Đoàn Diệc Lam cũng không phải là việc khó gì.

Đoàn Diệc Lam nói: “Không dễ luyện chứng minh được sự lợi hại của bộ công pháp này, ta muốn nó.”

Thần Vũ Chu Tước gật đầu nói: “Vậy ngươi tranh thủ khôi phục một chút, ta sẽ truyền cho ngươi.”

Đợi đến khi Đoàn Diệc Lam điều tức không tệ lắm, nàng kinh hỉ phát hiện quả nhiên Nguyên Lực của mình lại nồng đậm hơn rất nhiều, vốn chênh lệch giữa Nguyên Lực và Ma Lực trong đan điền còn không quá rõ ràng, hiện tại Nguyên Lực lại chiếm cứ ba phần, xem ra còn phải tìm thời gian lại tu luyện Ma Lực, nghĩ đến đây, trong đầu Đoàn Diệc Lam lại hiện ra hình ảnh nữ tử xinh đẹp mê người, hai mắt như nước mùa thu, có lẽ nàng đã trở về Ma Cung rồi, cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại nàng hay không.

Nàng lắc đầu, buông những tạp niệm này xuống, tinh thần nói với Thần Vũ Chu Tước: “ Chúng ta bắt đầu thôi.”

Thần Vũ Chu Tước từ trong thân thể Đoàn Diệc Lam chui ra, chậm rãi lơ lửng giữa mi tâm của nàng, ánh sáng màu bạc lóe lên, tin tức cổ xưa lập tức tràn vào trong đầu Đoàn Diệc Lam, cho dù nàng đã chuẩn bị tốt, nhưng đại lượng tin tức tối nghĩa kia vẫn suýt chút nữa làm cho đầu nàng nổ tung, loại đau này thậm chí còn làm cho người ta khó mà chịu đựng được so với ánh sáng màu đỏ thiêu đốt.

Trải qua khoảng nửa canh giờ, Đoàn Diệc Lam mới tiếp nhận toàn bộ tin tức này, tâm thần khẽ động, nàng bắt đầu lật xem bộ công pháp kinh người này.

Huyền trục của Bàn Nhược.

Bàn Nhược Ấn, chỉ là mở sách ra đã làm cho Đoàn Diệc Lam có một loại cảm giác hối hận sâu đậm, lại càng khϊếp sợ hơn khi đọc tiếp: “Bàn Nhược giả, trí tuệ này, Chư Pháp Vô Tướng, Siêu Phàm nhập Thánh…

Đoàn Diệc Lam âm thầm líu lưỡi, dựa theo huyền trục thuật của Bàn Nhược, luyện đến đại thành càng hợp thoát khỏi nhục thể phàm thai, nhấc tay nhấc chân tự nhận thiên hợp, thậm chí có thể thay đổi thiên địa một phương, cuối cùng là sức mạnh như thế nào!

Nhưng mà bước đầu tiên đã làm khó Đoàn Diệc Lam, lấy lực ngự khí? Kéo dài không ngừng? Trên đời này, tất cả công pháp đều là lực do khí mà sinh, sao bây giờ lại phải phản lại lấy lực ngự khí? Hơn nữa, cho dù là cường giả tầng năm cũng không thể làm cho công kích phát động ra ngoài kéo dài không ngừng, bởi vì một khi Nguyên Lực hoặc Ma Lực biến thành thế công rời khỏi cơ thể, thế công vừa xong sức mạnh cũng sẽ tự tan biến ở trên trời, sao có thể luôn khống chế nó không tan biến được chứ?

Xem ra bộ công pháp này thật đúng là rất khó luyện như Thần Vũ Chu Tước nói, nhưng trên đời này có ai không duyên cớ mà có sức mạnh chứ, Đoàn Diệc Lam nghĩ như vậy, tâm thần ngưng định, bắt đầu bước đầu tiên tu luyện.