Chương 26: Muốn tán tỉnh tỷ tỷ của ta?

Trong tiểu viện tú nhã dễ chịu, không khí nhất thời có chút ngưng kết, sau khi hai thị nữ hơi ngây người, đều là vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Đoàn Diệc Lam, nơi này là phòng riêng của Thư Vân tiểu thư, tất cả bang chúng đều cấm không cho bước vào, hiện tại lại có một công tử trẻ tuổi từ đầu tường nhảy vào, mặc dù xem chừng do hắn muốn bắt Bạch Vân Nhi mới tự vào, nhưng lý do này lại không đủ để cho các thị nữ trung thành mất đi lòng cảnh giác.

Đoàn Diệc Lam cũng không biết giải thích như thế nào, nàng nhìn ra Triệu Thư Vân chính là chủ nhân của thỏ Yến Ảnh kia, dù sao mình vẫn không thể nói là coi trọng con thỏ của nàng. Đang lúc khó xử, ngoài viện đột nhiên có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, còn chưa thấy bóng người đâu, âm thanh ngược lại đã truyền vào trước.

"Tiểu thư! Bạch Vân Nhi lại trốn rồi!"

Nghe thấy âm thanh này, Đoàn Diệc Lam biết tình cảnh xấu hổ của mình rất nhanh có thể lý giải, tiếng nói cứng rắn vang lên, hai tiểu thị nữ đang thở hổn hển thở phì phò chạy vào, người dẫn đầu nhìn thấy Đoàn Diệc Lam, một tiểu thị nữ ngạc nhiên nói: “Ồ! Sao công tử lại ở đây?"

Một tiểu thị nữ khác nhìn thấy thỏ Yến Ảnh núp trong lòng Triệu Thư Vân, vừa sợ vừa vui nhìn Đoàn Diệc Lam nói: “Đa tạ công tử đã thay chúng ta bắt Bạch Vân Nhi về!"

Lúc này, Đoàn Diệc Lam mới nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng nói: “Không cần khách sáo."

Hai nữ tử khác chắn trước mặt Triệu Thư Vân nhìn nhau, hướng về phía tiểu thị nữ khuôn mặt nhỏ nhắn chạy tới hỏi: “Có chuyện gì thế?"

Tiểu thị nữ vội vàng cung kính nói lại chuyện Bạch Vân Nhi vừa chạy trốn gặp phải Đoàn Diệc Lam trên đường đuổi theo, sau đó giúp các nàng đuổi theo, Triệu Thư Vân lúc này mới gật đầu, ôm Bạch Vân Nhi đứng lên khỏi ghế, đi đến trước mặt Đoàn Diệc Lam, nói: “Đoàn công tử ở lại đây quen không.”

Đoàn Diệc Lam lễ phép nói: "Đa tạ Thư Vân tiểu thư thu nhận và giúp đỡ, trong Thiên La bang phong cảnh tú mỹ, bang chúng gọn gàng ngăn nắp, quả thực là một nơi hiếm có."

Mặc dù biết rõ lời nói này khó tránh khỏi có chút khoa trương, nhưng thấy người này khiêm tốn hữu lễ, khí độ bất phàm, nhìn như lại cùng tiểu thư quen biết, hai thị nữ mới thu liễm một thân cảnh giác, Triệu Thư Vân hướng nàng nhàn nhạt cười một tiếng, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy tay có một dấu răng thật sâu đang chảy máu ra ngoài, chính là "Kiệt tác’ của Bạch Vân Nhi lúc trước.

Triệu Thư Vân hơi xấu hổ nói, “Đoàn công tử, tay của ngươi bị thương, chỗ của ta có chút thuốc trị thương, nhanh chóng xử lý một chút đi."

Không đợi nàng phân phó tiếp, một tiểu thị nữ sớm đã chạy đến một gian phòng trong viện đi lấy thuốc, bàn tay ngọc của Triệu Thư Vân chỉ một cái, dẫn Đoàn Diệc Lam đi đến một bên băng ghế đá ngồi xuống, hỏi "Đoàn công tử lần đầu tiên đến Bình Khang thành sao?"

Đoàn Diệc Lam đang suy nghĩ xem nên ra tay với thỏ Yến Ảnh thế nào, thấy Triệu Thư Vân tạm giữ mình lại thì nhất định là không thể không chờ lâu thêm một chút.

“Đúng vậy, chúng ta đến từ quân doanh biên thuỳ, trên đường đi qua nơi này, qua một đoạn thời gian sẽ rời khỏi, không ngờ lại gặp phải vũng nước đυ.c của người Huyễn Đao môn, nếu không phải có Thư Vân tiểu thư ra tay cứu giúp thì ta và Lãnh Ngân khó tránh sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.”

Lúc này, Triệu Thư Vân mới giật mình hiểu ra, thì ra hai người Đoàn Diệc Lam từng là người trong quân đội, cảm giác so với người thường có chút không giống. Đợi tiểu thị nữ lấy dược liệu xong, Đoàn Diệc Lam lại kể một chút chuyện lý thú trong quân doanh. Tuy Triệu Thư Vân là đại tiểu thư của Thiên La bang, cũng coi như là thấy nhiều biết rộng, nhưng nghe những chuyện trong quân doanh vẫn cảm thấy rất là mới mẻ, rất nhanh đã hàn huyên với Đoàn Diệc Lam ngươi một câu ta một câu.

Tiểu thị nữ cầm thuốc trị thương gấp gáp trở về, xa xa nhìn thấy Thư Vân tiểu thư và công tử trẻ tuổi đang trò chuyện vui vẻ, nàng vô thức thời lặng lẽ đứng ở chính giữa, không lập tức đi qua quấy rầy.

Sau khi hàn huyên một chút, lại nghe thấy ngoài cửa viện truyền đến một giọng nói mang theo sự giận dữ: “Chết tiệt! Hôm nay thật sự là tức chết ta rồi, bọn họ thật sự là càng ngày càng quá phận, không cùng ta luyện công cho tốt, chỉ muốn ban thưởng! Một chút xấu hổ cũng không có!”

Triệu Thư Vân nghe thấy là âm thanh của muội muội mình, trên mặt cũng hiện lên một tia dịu dàng, khẽ cười nói: “Ồ, hôm nay khu nhà nhỏ này của ta thật đúng là náo nhiệt, ai lại trêu chọc ngươi tức giận rồi?”

Tiếng nói vừa dứt, Triệu Thư Hương phồng má đi vào, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Còn có ai nữa, không phải những người trong bang kia nghĩ tu vi của ta không cao nên không nhìn ra bọn hắn là cố ý bại bởi ta à? Thật coi ta là kẻ ngốc nhiều tiền!”

Nghe thấy nàng tự giễu, Triệu Thư Vân không nhịn được che miệng cười lên, Triệu Thư Hương đi vào đình viện mới phát hiện nơi này ngoại trừ tỷ tỷ ra thì còn có một người khác, cẩn thận xem xét thì đó là người đã gặp trước đó trên sân luyện công, lập tức âm thầm giật mình.

Đoàn Diệc Lam cũng nhìn qua, gật đầu mỉm cười với nàng.

Triệu Thư Hương thấy hắn đang ngồi nói chuyện phiếm với tỷ tỷ, dường như nàng còn chưa từng thấy công tử trẻ tuổi nào tiến vào đình viện của tỷ tỷ, lại nhìn thấy ý cười uyển chuyển trong mắt Triệu Thư Vân, nàng lập tức hiểu ra, thầm nghĩ: “Tốt rồi! Thì ra không muốn luyện công với ta, là chạy tới muốn tán tỉnh tỷ của ta!”

Đoàn Diệc Lam nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp của Triệu Thư Hương vừa đi vừa dò xét mình, trong ánh mắt có chút khác lạ âm thầm bốc lên, vội vàng đứng dậy cáo từ với Triệu Thư Vân: "Thư Vân tiểu thư, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa.”

"Đoàn công tử, chờ một chút.”

Triệu Thư Vân nhìn xung quanh một chút, vẫy tay với tiểu thị nữ đang cầm bình thuốc, tiểu thị nữ vội vàng chạy tới, đưa thuốc trị thương cho Đoàn Diệc Lam.

"Đoàn công tử nhớ bôi thuốc.”

Đoàn Diệc Lam nhận lấy bình thuốc, sau khi nói lời cảm ơn thì nhanh chóng rời khỏi, bây giờ ngay cả Triệu Thư Vân cũng tới, thỏ Yến Ảnh càng không thể lấy tới tay nữa, chi bằng sớm đi ra ngoài tìm cách khác, hơn nữa dù sao Đoàn Diệc Lam vẫn cảm giác ánh mắt của Triệu Thư Hương nhìn chằm chằm vào mình là lạ.

Đợi Đoàn Diệc Lam vừa đi, Triệu Thư Hương giống như một tên trộm tiến đến bên tai Triệu Thư Vân nói: "Tỷ tỷ, mau nói cho ta biết.”

Triệu Thư Vân không hiểu nói: " Nói cái gì?”

Triệu Thư Hương híp mắt lại như người từng trải nói: "Còn muốn giấu giếm ta sao, nghe Dư thúc nói ngươi cứu một công tử trẻ tuổi trở về, chính là vị Đoàn công tử vừa rồi, chậc chậc, còn tưởng rằng ngươi thích loại như Tần Văn Hạo, thì ra là ngươi cũng thích công tử xinh đẹp sao?”

Trong miệng nàng, Tần Văn Hạo cũng là công tử của một đại thế lực ở Bình Khang thành, hai nhà xem như bang phái đồng minh, ngày thường cũng rất thân, toàn bộ người trong thành Bình Khang đều biết Tần Văn Hạo thích Triệu Thư Vân, chỉ là Triệu Thư Vân vẫn luôn không có bất kỳ biểu hiện nào, hiện tại nghe tiểu muội muội của mình là tiểu quỷ lớn tiếng nhắc tên, ngón tay ngọc nâng lên nhẹ nhàng búng vào trên trán nàng, nói: “Nói hươu nói vượn, hiện tại trong bang xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta nào có thời gian suy nghĩ những chuyện kia.”

Dừng một chút nàng mới nói: “Với lại, ta cũng chưa từng thích Tần Văn Hạo, ta cảm thấy bản lĩnh của hắn không nhiều, là quá kiêu ngạo khinh người.”

Triệu Thư Hương ôm trán nói: "Tỷ tỷ vất vả rồi, chờ ta lớn lên một chút sẽ phải gánh vác áp lực lên vai tỷ và cha, nhưng ta cũng không thích Tần Văn Hạo, chỉ là nghĩ đến tỷ tỷ thích ta nên ta mới khách khí với hắn", nói xong lại cẩn thận nói: “Vậy ngươi thích loại như Đoàn công tử, bản lĩnh và tính tình nhìn cũng không lớn này sao?”

Triệu Thư Vân nghe những lời nói trước đó của nàng vẫn âm thầm gật đầu, đợi nghe xong câu nói cuối cùng của nàng, tức giận giả vờ đánh: “Ngươi nói loạn nữa, xem ta có bịt miệng của ngươi hay không!”

Trong sân, hai bóng dáng xinh đẹp của đại gia tộc một lớn một nhỏ chạy tới chạy lui nói cười, Triệu Thư Vân cũng chỉ ở trước mặt muội muội này mới có thể lộ ra vẻ thanh xuân hoạt bát của thiếu nữ trẻ tuổi.

Trên đường trở về, Thần Vũ Chu Tước quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách một đường: “Công pháp của ngươi luyện được thật sự là không tốt, nếu có thể bắt được con thỏ Yến Ảnh trước khi nó lọt vào viện tử, lúc này chúng ta đã sớm luyện hóa hạt Mãng Hoa.”

Đoàn Diệc Lam cũng rất đau đầu vì vị cao thủ luôn mất bình tĩnh này: “Hoảng cái gì, ít nhất hiện tại chúng ta biết thỏ Yến Ảnh là của Thư Vân tiểu thư, tìm cách khác lại đi bắt là được, nhìn bộ dáng tức giận của ngươi, còn nói trước đó mình là cường giả, ngoại việc luôn có ngoại lệ mà.”

Thần Vũ Chu Tước lại khẽ nói: “Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải nhanh giúp ta bắt thỏ Yến Ảnh kia!”

Đoàn Diệc Lam trở lại phòng trọ, sau khi hàn huyên với Lãnh Ngân vài câu xong thì trực tiếp trở về phòng, suy nghĩ xem nên tìm cớ gì để đi tìm Triệu Thư Vân, chỉ sợ thỏ Yến Ảnh chịu kinh hãi nhất thời sẽ không chạy ra khỏi tiểu viện kia, suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra biện pháp, Đoàn Diệc Lam dứt khoát bỏ chuyện này qua một bên, tiếp tục tu luyện Phong Linh Bộ, Thần Vũ Chu Tước, nói cũng không sai, nếu như Phong Linh Bộ của mình thành thạo một chút thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này.

Hôm sau, khi Đoàn Diệc Lam còn đang khoanh chân tu luyện thì cửa chính truyền đến một tiếng gõ cửa, nhìn thấy người gõ cửa Dư Chấn Hải, Đoàn Diệc Lam ôm quyền nói: “Dư huynh, ngươi tìm ta?”

Dư Chấn Hải dò xét một phen, mới lên tiếng nói: “Đoàn công tử, quấy rầy rồi, Thư Hương tiểu thư bảo ta tới tìm ngươi, không biết hiện tại Đoàn công tử có thuận tiện đi theo ta một chuyến hay không?”

Đoàn Diệc Lam kỳ lạ nói: “Nhị tiểu thư tìm ta? Dư huynh, ngươi biết chuyện gì không?”

Dư Chấn Hải lắc đầu, Đoàn Diệc Lam ở lại địa bàn của người ta nên cũng không thể từ chối, đóng phòng lại rồi đi theo Dư Chấn Hải đến tiểu viện luyện công của Triệu Thư Hương.

Vừa vào sân đã nhìn thấy Triệu Thư Hương mặc trang phục màu đỏ, tay cầm một thanh trường thương còn cao hơn mình đang múa, Đoàn Diệc Lam quan sát thấy mặc dù nàng múa trường thương rất đẹp, nhưng nếu đối địch thì không khỏi có chút không có chỗ dùng.

Nhìn thấy Dư Chấn Hải dẫn người đến, Triệu Thư Hương thu hồi chiêu thế, nhìn Đoàn Diệc Lam nói: "Ta nghe tỷ tỷ ta nói thân pháp của ngươi không tệ, ngay cả thỏ Yến Ảnh cũng có thể bắt được, ngươi theo ta luyện công một chút đi.”

Đoàn Diệc Lam nghe Triệu Thư Hương nói mình đến đây chính là để luyện công với nàng, nghĩ lại dù sao thì mình muốn bắt thỏ Yến Ảnh của tỷ tỷ nàng, tạo quan hệ tốt với nàng không chừng có thể tạo thành đường cong cứu quốc, vì vậy liền đáp: "Hôm qua ta nghe nói công pháp sở trường của Thư Hương tiểu thư, hôm nay vừa vặn lãnh giáo.”

Triệu Thư Hương cao hứng nói: "Đúng vậy, ta biết rất nhiều công pháp, chút nữa ngươi phải cẩn thận, đao kiếm không có mắt đó.”

Nói xong, nàng lại nói với Dư Chấn Hải: “Dư thúc, ngươi đi làm việc của ngươi đi, không cần ở lại đây.”

Dư Chấn Hải có chút phân vân, dù sao thì cũng chỉ mới quen biết Đoàn Diệc Lam một thời gian ngắn, lại vừa mới tới nơi này, để hắn và Nhị tiểu thư ở cùng một chỗ như vậy hình như không quá thích hợp. Triệu Thư Hương nhìn ra lo lắng của hắn, đẩy hắn thẳng ra ngoài viện, vừa đi vừa nói: "Đừng lo lắng, ta còn có nhóm thị nữ đang chờ ở trong phòng, sẽ không có vấn đề gi đâu.”

Đùa gì vậy, nàng muốn đào móc ra mập mờ bát quái của tỷ tỷ từ Đoàn Diệc Lam, sao có thể để Dư Chấn Hải ở bên cạnh nghe, bị tỷ tỷ biết còn không phải bị chửi chết à?