Chương 25: Bạch Vân Nhi

Trên sân luyện công rộng lớn, lúc này cũng có bang chúng của Thiên La bang tiến vào giữa sân, sau lưng đám người này tới đây tu luyện, nhìn thấy đám thanh niên vây quanh Triệu Thư Hương ở trong góc phòng, vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, tiếng bàn tán nhỏ vang lên xung quanh.

"Thư Hương tiểu thư lại tới tìm người đối luyện với nàng, haiz, nếu như ta trẻ lại một chút thì nhất định cũng phải đi vào xem náo nhiệt."

"Được rồi, ngươi đó, mỗi lần Thư Hương tiểu thư người ta chọn người đều chọn dáng vẻ tuấn tú, diện mạo của ngươi đã vậy, dù trẻ lại hai mươi tuổi cũng không lọt vào mắt của Thư Hương tiểu thư."

Nói xong, trong đám người vang lên một trận cười vang, giáo đầu dẫn đầu ho khan một tiếng, cắt đứt cuộc nghị luận của bọn họ, trực tiếp dẫn mọi người đi vào một ngóc ngách khác, trừng mắt nhìn đám bang chúng vẫn đang không ngừng nhìn về phía Triệu Thư Hương, lớn tiếng nói: “Khi các ngươi thư giãn, đám người của Huyễn Đao Môn lại đang cố gắng nâng cao tu vi của mình, một lòng nghĩ xem làm thế nào để đánh hạ các ngươi!”

Nghe giáo đầu đề cập đến Huyễn Đao Môn, tâm trí của mọi người lúc trước lập tức thu liễm lại, không ai dám nhìn về phía Triệu Thư Hương, vẻ mặt ngưng trọng nhìn giáo đầu, chuẩn bị tiếp nhận khổ huấn một ngày.

Đoàn Diệc Lam thấy ba vị giáo đầu nói hai câu liền làm cho một đám người thu hồi tâm tư trêu chọc, cũng âm thầm gật đầu, xem ra Thiên La Bang này quả thật không tệ, ngay cả một giáo đầu nho nhỏ cũng có thể quyết đoán như vậy, những chuyện này không phải là những người ô hợp kia tụ tập lại một nhóm là có thể làm được.

Giáo đầu ôm quyền với Triệu Thư Hương và Dư Chấn Hải, sau đó bắt đầu dẫn dắt mọi người tiến hành tu luyện.

Triệu Thư Hương lại không để ý đến bạo động nho nhỏ mà mình gây ra, đứng trước một đám thanh niên, giọng nói trong trẻo lên tiếng: “Gần đây cha truyền cho ta một bộ thương pháp, khổ tu hơi có thành tựu, hiện tại, ta cần phải tìm một người tới thử uy lực của bộ thương pháp này, trong các ngươi có ai tu tập qua công pháp loại thân pháp không?”

Mặc dù nói nàng rất có mắt nhìn, nhưng những người này lại tương đối hiểu rõ về vị Nhị tiểu thư này của mình, mười ngày nửa tháng sẽ chỉ tu luyện một bộ công pháp, mỗi một thứ đều chỉ là tập được da lông, muốn né tránh công kích của nàng thì chẳng cần phải có thân pháp gì, vì vậy đều nhấc tay tự đề cử mình, ngược lại Đoàn Diệc Lam đã từng chân chính tu luyện Phong Linh Bộ đứng ở cuối cùng, chỉ chờ Triệu Thư Hương chọn người xong thì nàng mới rời khỏi.

Ánh mắt của Triệu Thư Hương nhìn chằm chằm vào một đám người đang giơ tay lên tiến cử mình, dư quang liếc nhìn về phía Đoàn Diệc Lam mấy lần, Đoàn Diệc Lam đều chỉ giả bộ như không nhìn thấy.

Triệu Thư Hương hừ một tiếng, cuối cùng chọn thanh niên đứng bên cạnh Đoàn Diệc Lam, người này chính là vị đã dẫn Đoàn Diệc Lam đến đây, thấy Thư Hương tiểu thư chọn mình, vội vàng đứng bên cạnh Triệu Thư Hương, sau khi đứng vững vẫn không quên vui vẻ chớp chớp mắt với Đoàn Diệc Lam, Đoàn Diệc Lam cũng mỉm cười chúc mừng đáp lại hắn.

Người thanh niên kia rất nhanh đã đi theo Triệu Thư Hương, Triệu Thư Hương thân là Nhị tiểu thư của Thiên La viện, đương nhiên sẽ không chen chúc ở quảng trường này cùng tu luyện với các bang chúng khác, nàng tự có một tiểu viện luyện công riêng mình.

Đoàn Diệc Lam tìm một con đường yên tĩnh rời khỏi sân tập luyện, đi dọc theo con đường đá một hồi, một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên từ trong lòng Đoàn Diệc Lam truyền đến: "Đi về hướng đông đi, ta phát hiện được một sự dao động đặc biệt."

Đoàn Diệc Lam biết nhất định là Thần Vũ Chu Tước lại phát hiện hồn hoa, vừa đi vừa trả lời trong lòng: “Nếu như lại là Quỷ Huyết Hoa thì quên đi, người có tu vi cấp hai đều bị bức phải tự bạo, ta đi qua còn chưa đủ để nó nhét kẽ răng.”

Thần Vũ Chu Tước khinh thường nói: “Đừng dong dài, ngươi không muốn sống nhưng ta thì muốn, lần này là thứ tót, hơn nữa tuyệt đối là thứ mà người có tu vi kém cỏi như ngươi có thể lấy được."

Trong lòng Đoàn Diệc Lam liếc mắt một cái, không ngờ loại người cầu xin người khác làm việc này còn ngạo mạn như vậy, nhưng nếu đã đồng ý giúp đỡ sớm ngày khôi phục thì nàng cũng không so đo với nó, sau khi nhanh chóng đi qua mấy đình viện thì đã đến một hoa viên với cảnh sắc u nhã, mùi thơm khắp nơi, tầm nhìn khoáng đạt, các loại hoa cỏ cây cối san sát.

Trên đồng cỏ xanh thẳm không xa, một bầy linh thỏ toàn thân trắng như tuyết đang gặm một bông hoa lớn hơn hình thể của nó rất nhiều lần, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, những bông hoa lớn đã rơi vào trong bụng nhỏ của nó, linh thỏ ăn xong một nhúm lại bắt đầu gặm nhắm một nhúm khác bên cạnh.

Trong lòng Đoàn Diệc Lam chậc chậc lấy làm kỳ lạ, ánh mắt Thần Vũ Chu Tước nhìn Đoàn Diệc Lam giống như đánh giá một con dế nhũi chưa từng trải sự đời: “Loài thỏ Yến Ảnh này vốn lấy hoa làm thức ăn, có gì mà kỳ lạ, nhưng mà trong cơ thể của nó lại có thứ tốt, gia hỏa này không biết ăn nhầm hạt Mãng Hoa ở đâu, ngươi đi bắt lấy nó, đợi sau khi ta luyện hóa hạt Mãng Hoa xong thì có thể khôi phục chút sức lực.”

Đoàn Diệc Lam đột nhiên nói: "Không phải ngươi muốn thiêu thỏ Yến Ảnh kia ngay trước mặt ta chứ?” Hình ảnh kia chỉ nghĩ thôi cũng hơi run da đầu rồi.

Thần Vũ Chu Tước chế giễu đáp: "Ta khuyên ngươi nên gạt bỏ những thiện tâm không cần thiết kia đi, trên đời này, ngươi không ăn người khác thì sẽ bị người khác ăn."

Đoàn Diệc Lam lắc đầu nói: "Ta đương nhiên cũng biết đạo lý mạnh ăn thịt yếu, nhưng không thể dùng biện pháp biếи ŧɦái như vậy? Ngươi xem thường những thiện tâm kia, vậy ta với ngươi chẳng phải không hề thân thiết sao, vì sao phải giúp ngươi khôi phục chứ? Sau khi thực lực của ngươi khôi phục muốn gϊếŧ ta đơn giản như ăn cháo, ta há không phải tự đào mồ chôn mình sao?"

"Được rồi được rồi! Ngươi lấy ở đâu ra nhiều đạo lý như vậy, cùng lắm là, sau khi ngươi giúp ta bắt được thỏ Yến Ảnh kia, ta dẫn hạt Mãng Hoa trong cơ thể nó ra ngoài, sau đó mới luyện hóa, được chưa!"

Thần Vũ Chu Tước không kiên nhẫn mà ngắt lời nàng, nhưng trong lòng lại nghiêm túc đánh giá Đoàn Diệc Lam mấy phần, ai cũng nói có lòng thiện, nhưng có thể làm được lại không có mấy người, Đoàn Diệc Lam thật sự là một trong số đó sao?

Lúc này, Đoàn Diệc Lam mới cười nói: "Chờ chút, ta bắt nó đến cho ngươi."

Thi triển ra Phong Linh Bộ, trong nháy mắt đã chạy tới bên cạnh thỏ Yến Ảnh, nhưng con thỏ này hiển nhiên cũng không phải đèn cạn dầu, nghe thấy tiếng gió, hai chân đột nhiên đạp một cái đã nhảy về phía bụi hoa bên cạnh, Đoàn Diệc Lam một kích thất bại, ngạc nhiên ‘hả?’ một tiếng, trước đây nàng và Lãnh Ngân đi lại trong rừng rậm, vì luyện tập Phong Linh Bộ cũng thường ra tay bắt một chút linh vật, hầu như đều là tay đến một lần là bắt được, không ngờ con thỏ này còn trơn hơn cá chạch nữa.

Thần Vũ Chu Tước khẽ nói: "Ngươi cho rằng tên thỏ Yến Ảnh kia là do đâu mà có, nhanh lên một chút, nếu không nó sẽ chạy xa đấy!"

Đoàn Diệc Lam vừa thi triển Phong Linh Bộ đuổi theo vừa nói: "Ngươi lợi hại như vậy, hay là đổi sang ngươi đi bắt đi?"

Thần Vũ Chu Tước hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa, mũi chân Đoàn Diệc Lam chạm vào hoa lá, đang khi nói chuyện thì một người một thỏ bay ra khỏi bụi hoa, nhắm ngay thời cơ phi thân bổ nhào về phía trước, vững vàng bắt thỏ trắng kia vào trong tay, thỏ trắng lại đột nhiên kêu to một tiếng, âm thanh bén nhọn chói tai chấn động làm màng nhỉ của Đoàn Diệc Lam thấy đau nhức.

Người còn chưa rơi xuống đất, hai tiểu cô nương đã vội vã chạy tới, hai người nhìn thấy thỏ Yến Ảnh trong tay Đoàn Diệc Lam, hưng phấn kéo lấy tay nhau bắt đầu nói chuyện, hai người chạy tới nhìn thấy rõ đứng trước mặt là một thiếu niên khuôn mặt trắng nõn, bộ dáng tuấn tú, nhất thời hai người cũng không tiện nói chuyện.

Hai người các nàng đều là thị nữ của Triệu Thư Vân, trong đó có một người khuỷu tay lặng lẽ thọc vào eo một người khác, tiểu thị nữ mới rụt rè nói với Đoàn Diệc Lam: "Đa tạ công tử ra tay giúp chúng ta bắt Bạch Vân Nhi, nếu để cho nó chạy trốn ra ngoài, hai chúng ta không thể báo cáo kết quả với tiểu thư."

Đoàn Diệc Lam thấy thỏ Yến Ảnh có chủ nhân, mà mình lại bị ‘bắt được cả người lẫn tang vật’ nên bị các nàng nhìn thấy, tuy trong lòng không muốn nhưng lại không thể biểu hiện ra, chỉ đành mỉm cười đưa tay giao thỏ Yến Ảnh ra.

Tiểu thị nữ cẩn thận từ từ nhận lấy, từ trong túi lấy ra một sợi dây tinh xảo nhỏ xinh bọc lấy cổ của con thỏ này, sau đó mới yên tâm ôm nó vào trong ngực, lén lút đánh giá Đoàn Diệc Lam một phen, sau đó liên tục cảm tạ rồi cúi đầu đi.

"Sao ngươi có thể giao thỏ Yến Ảnh ra như vậy chứ! Ngươi mau bắt nó trở về đi!" Âm thanh khàn khàn của Thần Vũ Chu Tước vang lên trong lòng.

Đoàn Diệc Lam bất đắc dĩ nói: "Ta đã bị người khác nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể trực tiếp mang theo con thỏ chạy trốn sao? Sao ta lại đuổi theo được chứ, chẳng lẽ đuổi theo trao đổi tâm đắc nuôi thỏ với người ta sao?"

"Thật sự là bị ngươi làm tức chết!" Thần Vũ Chu Tước nói xong câu này, sau đó nhẹ nhàng lướt qua đan điền của Đoàn Diệc Lam, ẩn gấu một thân ánh sáng đuổi theo hai tiểu thị nữ càng chạy càng xa.

"A!" Một tiếng thét chói tai truyền đến, chỉ thấy con thỏ vốn đã được dây thừng bảo vệ đang nhảy nhót trong lòng tiểu thị nữ, chớp mắt mấy cái đã không còn bóng dáng.

Đoàn Diệc Lam biết là Thần Vũ Chu Tước này làm quỷ, nàng lập tức thi triển Phong Linh Bộ đuổi theo, lúc đi qua bên cạnh hai tiểu thị nữ vẫn không quên ném một câu: "Không cần lo lắng, ta lại đi giúp các ngươi tìm về."

Hai tiểu thị nữ nhìn bóng dáng của mấy người vừa mới nhảy dựng lên, sau đó biến mất trong hoa viên, trong lòng cầu nguyện hy vọng hắn có thể thuận lợi bắt được Bạch Vân Nhi.

Thỏ Yến Ảnh biết tốc độ của người truy đuổi mình rất nhanh, sợ lại bị người xa lạ này bắt được, phát lực chạy như điên về phía đình viện chủ nhân của mình, đi vào bên cạnh sân, hai chân đạp một cái, lại thẳng tắp nhảy lên tường viện hướng vào trong sân.

Đoàn Diệc Lam hơi khựng người, cũng đưa tay ra cầm lấy một đôi tai của thỏ trắng, sợ nó lại hét lên dẫn thị nữ tới, một tay khác vội vàng nắm lấy đôi môi to như quả anh đào của thỏ trắng.

"Hì hì, lần này xem ngươi còn chạy về hướng nào!"

Một thiếu nữ xinh đẹp quay người lại, Đoàn Diệc Lam ôm thỏ Yến Ảnh nhẹ nhàng rơi vào trong đình viện, khuôn mặt vốn còn cười uyển chuyển trong nháy mắt rơi xuống đất đột nhiên trở nên lúng túng, bởi vì nàng phát hiện trong đình viện kia đã có người!

Triệu Thư Vân đang tựa vào chiếc ghế dựa, được phủ thảm lông thú mềm mại trong đình viện để nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy dường như có người nhảy vào trong sân nhà mình, cả kinh vội vàng ngồi dậy, hai thị nữ hầu hạ bên cạnh cũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo bào trắng và Bạch Vân Nhi bị hắn ôm trong lòng.

Trong lòng Đoàn Diệc Lam thầm nghĩ vận khí này của mình thật đúng là quá ‘tốt’ rồi, không có chút biểu cảm nào buông ngón tay đang nắm chặt môi thỏ ra, Bạch Vân Nhi nhìn thấy Triệu Thư Vân thì đôi mắt nhỏ của nó đã chuyển động nhanh như chớp, quay đầu lại táp về phía cánh tay của con cá đang bắt lấy mình.

Tay của Đoàn Diệc Lam bị đau, buông lỏng một chút liền bị Bạch Vân Nhi chạy trốn ra ngoài, Bạch Vân Nhi rơi xuống đất, một đường chạy như điên thẳng tắp nhảy vào trong ngực Triệu Thư Vân, lạnh phát run.