Bạn có biết phải làm sao mới có thể làm giàu không? - Làm công việc văn phòng? - Không thể nào. - Bán hàng online? - Cạnh tranh quá lớn. - Đầu tư bất động sản? - Hay đấy, nhưng cần một số vốn ban đầu …
Bạn có biết phải làm sao mới có thể làm giàu không?
- Làm công việc văn phòng? - Không thể nào.
- Bán hàng online? - Cạnh tranh quá lớn.
- Đầu tư bất động sản? - Hay đấy, nhưng cần một số vốn ban đầu kha khá mới được…
- Chơi cổ phiếu? - Rủi ro quá cao!
… Và còn rất nhiều cách khác, nhưng đó đều là việc kinh doanh với người sống!Hãy tới với Phòng đọc sách đêm khuya!
- Nơi bạn có thể tìm thấy một công việc kinh doanh rất mới lạ, kinh doanh với người chết!- Nơi bạn có thể sống cuộc sống cá muối, chờ quỷ tới tận cửa!
- Nơi bạn chỉ cần đốt vài tờ tiền giấy là sẽ có người dâng tiền tới tận cửa cho bạn xài, tiêu tai giúp bạn!Bạn muốn một bộ truyện bắt quỷ? Hãy tới với phòng đọc sách đêm khuya!
Bạn muốn một bộ truyện main không quá trâu cũng không tỏ vẻ ta đây, không vì sắc mà rước thêm phiền phức vào người? Hãy tới với phòng đọc sách đêm khuya.
Bạn muốn một bộ truyện đả kích bộ máy quan lại nhà nước Trung Quốc? Hãy tới với phòng đọc sách đêm khuya.
Phòng đọc sách đêm khuya – Nơi những người thức khuya đang cần!!!
Một chiếc xe tải vượt đèn đỏ lao tới, Châu Trạch chỉ kịp nghiêng đầu nhìn ánh đèn chói mắt ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó.
Ầm! Trời đất quay cuồng.
Đứng trước một chiếc xe tải cỡ lớn, chiếc xe con của Châu Trạch mong mảnh chẳng khác gì một trang giấy trắng, trực tiếp bị hất văng ra ngoài, lăn vài vòng trên không rồi rơi xuống mặt đất.
Ừmm... Châu Trạch tỉnh lại.
Anh phát hiện cơ thể mình không thể động đậy được, dường như đang bị mặc kẹt.
Đồng thời mắt anh cũng không thể mở ra, anh biết mình bị tai nạn rất nghiêm trọng. Xuất phát từ “bệnh nghề nghiệp” mà anh rất muốn kiểm tra tình hình vết thương của mình một chút nhưng không làm thế nào nhúc nhích được.
Xung quanh thỉnh thoảng có âm thanh xe cộ qua lại, pha thêm những tiếng ồn khác.
Mình còn ở hiện trường tai nạn xe vừa xảy ra.
Mình còn ở trong xe.
Châu Trạch nghĩ trong lòng.
Chỉ một lát sau.
Tiếng xe cảnh sát rú còi truyền đến, bên cạnh còn nghe thấy tiếng xe cứu hỏa.
Cuối cùng Châu Trạch cũng nghe được tiếng xe cứu thương đầy quen thuộc.
Châu Trạch cảm thấy thân thể của mình đang được di chuyển, nhiệt độ xung quanh hơi cao, chắc hiện tại họ đang cắt xe ra để cứu mình.
Hoạt động cứu viện thế này Châu Trạch tham gia không ít, đối với một số bước cơ bản cũng đã nắm rõ.
Đáng tiếc là bánh ngọt còn ở sau xe, không thể sum vầy với bọn nhỏ trong ngày Quốc tế thiếu nhi, đành phải bỏ lỡ dịp này thôi.
Bác sĩ Châu! Giọng nói thật quen thuộc.
Hẳn là bác sĩ Trần trong bệnh viện.
Nhưng sau đó, câu nói của bác sĩ Trần làm tâm trạng Châu Trạch đột nhiên rơi xuống đáy vực!
Bác sĩ Châu đã không còn dấu hiệu sống! Không,
Tôi chưa chết!
Tôi vẫn chưa chết!
Tôi chưa chết!