Chương 19: Không Công Bằng!

- Cháu lên trên đó xem gì vậy?- Châu Trạch hỏi.

Đứa trẻ lắc đầu:

- Phía trên tối đen, cháu không nhìn thấy gì cả.

Vừa dứt lời, đứa trẻ liền chậm rãi đi xuống, sau đó, đứng ở trước mặt Châu Trạch.

Đầu con bé rất thấp, mặc rất nhiều quần áo, gương mặt hoàn mỹ giống như một tuyệt tác nghệ thuật vô cùng tinh xảo.

Có điều Châu Trạch biết rõ, lưỡi cô ta, có thể rất dài, chiều dài của nó... Đủ khiến da đầu người ta tê dại.

- Chú, cháu tiếp tục đọc sách nhé.

Đứa trẻ hồn nhiên cười một tiếng, ngồi xuống băng ghế nhựa một lần nữa, cầm quyển sách ảnh minh họa dành cho thiếu nhi kia lên, tiếp tục đọc say sưa.

Châu Trạch đứng đằng sau con bé, hai tay để sau lưng.

Bóp chết cô ta! Bóp chết cô ta!

Cho dù cô ta có rắp tâm gì, cũng không cần phải giả thần giả quỷ đi xuống như thế!

Trong đầu Châu Trạch vang lên tiếng nói này, đây không phải là thanh âm của người khác, mà là tiếng lòng của chính Châu Trạch.

Khác với ông chủ tiệm mì cách vách Hứa Thanh Lãng, đứa trẻ trước mặt này mang đến ác cảm và kích động rất lớn đối với Châu Trạch.

Là hắn cứu con bé về, đứa trẻ rất đáng yêu, rất hiểu chuyện, rất nghe lời, có tri thức còn hiểu lễ nghĩa,

Trẻ con ở cái tuổi này mà có trách nhiệm lại phép tắc như vậy thật hiếm thấy.

Hoặc là, chính vì ngay từ đầu đứa bé đó cho mình cảm nhận quá tốt, cho nên, khi Châu Trạch biết được diện mạo thật sau đó của cô ta, các mối liên hệ liền bị đảo ngược, vặn vẹo cùng chênh lệch, khiến cho ác cảm và bài xích của Châu Trạch đối với cô ta càng thêm mãng liệt.

Đứa trẻ tiếp tục đọc sách của mình, như thể hoàn toàn không để ý và không chú ý tới Châu Trạch ở sau lưng mình.

Châu Trạch nhìn chằm chằm con bé, ngay cả lông tơ tinh tế trên gáy nó hắn đều có thể thấy rất rõ ràng.

Bóp, không bóp, đến cùng thì, bóp hay không bóp?

...

- Cha, mẹ, hôm nay con trai của cha mẹ nghỉ ngơi.

Gian phòng trong, Hứa Thanh Lãng bày biện trên ban thờ một mâm nhỏ gồm kỷ trà và vài món thức ăn nóng, còn mang lên hai chén rượu.

Một ly là Mao Đài, cha anh ta khi còn sống thích nhất loại rượu này, một chén là rượu nếp tự pha, mẹ anh ta khi còn sống không uống rượu, cũng không thích cha anh ta uống rượu, thỉnh thoảng đi ăn cỗ, chủ nhà quá mức nhiệt tình, bà chỉ thuận theo nhấp một ít rượu nếp.

Mẹ thường nói, rượu nếp nuôi người.

Hai góc trái phải trên mâm nhỏ còn cắm hai cây nến, ánh lửa chập chờn.

Hai tấm da người chia ra treo ở vị trí đằng sau, không có gió mà tự khắc đung đưa.

Hứa Thanh Lãng cạn cùng cha mình một chén trước, sau lại bồi mẹ mình uống một hớp nhỏ.

Cầm đũa lên, hướng về phía cha mẹ nói:

- Dùng bữa, dùng bữa, cha, người lại muốn giành ăn thịt với con!

Chính anh ta gắp vài miếng thịt,đưa vào trong miệng mà ăn ngấu nghiến.

Trong trí nhớ của anh ta, mình khi còn bé, cha lúc nào cũng vui vẻ làm bộ như cùng mình cướp thịt ăn, mỗi lần đều làm cho mình vội vàng ăn ngấu nghiến, cuối cùng miệng phồng to, không nuốt trôi.

Mà mẹ mình chính vào lúc này một bên cáu gắt với cha một bên vỗ nhẹ sau lưng mình.

Hôm nay là mồng một đầu năm, người bình thường đều dành ngày đầu năm thờ cúng tổ tiên, Hứa Thanh Lãng thì khác, vào ngày này bởi vì một biến cố bất ngờ mà cha mẹ anh ta đều qua đời.

Ăn Tết, đối với người khác thì quá khứ đã qua dĩ nhiên chỉ đơn giản là mất đi một ít hương vị năm mới nhưng với Hứa Thanh Lãng, thì mang ý nghĩa thời khắc đau đớn chua xót nhất lại quay về lần nữa.

Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Lãng cười cười, độc thoại:

- Cha, mẹ.- Mím môi, Hứa Thanh Lãng lại rót cho mình một chén rượu nếp, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Rượu cay khiến vẻ mặt yêu kiều dễ làm người động lòng trở nên càng đỏ bừng căng mọng.

Anh ta là đàn ông nhưng lại là hồng nhan họa thủy(*),

(*): người đẹp thì như nước mang đến tai họa. Gốc câu này là từ sách Tư trị Thông giám. Khi Hán Thành Đế cho Triệu Hợp Đức là em Triệu Phi Yến vào cung làm tiệp dư, thì một nữ quan là Náo Phương Thành nói: Thử họa thủy dã, diệt hỏa tất hĩ! (Đây là cái họa nước, nước ắt dập lửa vậy). Đây là lời ví von, ví nhà Hán như lửa, còn người đẹp như nước.

Nếu đặt anh ta ở thời xưa, chắc chắn sẽ có rất nhiều đế vương cùng quý tộc tìm cách độc chiếm, tất nhiên hiện giờ, chỉ cần anh ta sẵn lòng, cũng có thể thuận buồm xuôi gió tìm được bạn đời.

Do dự hồi lâu, trầm tư hồi lâu, Hứa Thanh Lãng vẫn là không nhịn được, thổ lộ:

- Cách vách... Người cách vách nọ, con sẽ tìm cơ hội đi hỏi hắn một chút, hỏi hắn một chút xem... Hỏi hắn rốt cuộc làm sao để trở về!

Hứa Thanh Lãng không uống say nhưng ăn nói đã có chút hồ đồ.

Hiển nhiên, trong lòng anh ta biết rõ, đáp án này, người hàng xóm cách vách kia sẽ không tự nhiên ngồi xuống cạnh mình rồi trả lời giống như những lần nói chuyện phiếm trước đó,

Việc này, chung quy là có chút không thoải mái, cũng sẽ khiến mình phải sử dụng ít thủ đoạn.

Hai tấm da người ngừng đong đưa, như thể không vừa lòng.

- Cha, mẹ, không sao đâu, con trai hai người nhất định sẽ làm cho hai người sống lại!

- Bộp!

- Bộp!

Hai đôi đũa rơi xuống đất, cầm trong tay đôi đũa của mình, Hứa Thanh Lãng hơi sửng sốt nhưng vẫn lắc đầu một cái,

- Không được, lần này không thể nghe các người, các người không đồng ý, con cũng sẽ cạy miệng để anh ta khai ra!

...

Bóp, sao còn chưa bóp?

Châu Trạch vẫn đang suy tính việc này,

Hắn không biết mình tại sao phải do dự như thế, cũng không hiểu mình bây giờ còn đang vướng mắc chỗ nào.

Hắn là quỷ, không còn là bác sĩ như kiếp trước,

Hắn rất nguy hiểm, tình hình của hắn cũng rất không ổn, cũng bởi vậy, hắn biết mình hẳn phải sớm bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước.

Đứa trẻ này, chính là mối nguy của mình.

Cô ta đến tìm mình,

Cô ta đã chủ động tới,

Đúng như hôm đó linh hồn cô ta tìm mình nói chuyện vậy. Cô ta, hẳn đã sớm theo dõi mình.

Chuyện xưa “Người nông dân và con rắn” (*), con nít còn hiểu, chỉ cần Châu Trạch không cho là mình đã cứu cô ta, có thể hết thảy lại trở về bình yên.

(*): Là một truyện ngụ ngôn, khuyên con người ta phải biết phân biệt rõ thiện ác

Thực tế thì, phần lớn thù địch trên thế giới này đều xuất phát từ ân huệ.

Mười móng tay Châu Trạch đã từ từ dài ra, đồng thời, từng luồng sương đen dày đặc đang vờn quanh các đầu ngón tay.

Cùng lúc đó, sâu trong tròng mắt Châu Trạch cũng có quầng đen đang lưu chuyển.

Nhất định phải bóp chết cô ta,

Bóp chết cô ta!

Trong lòng Châu Trạch từng lần một tự nhủ, hắn thật vất vả mới được sống lại, mình còn có cuộc sống, mình còn có chuyện muốn làm. Hắn còn muốn lười biếng, còn muốn hoài niệm, còn muốn suy nghĩ, lhông muốn giống như già trẻ lớn bé một loại trên đường Hoàng Tuyền, trống rỗng vô hồn chỉ biết từng bước từng bước đi về phía trước.

Châu Trạch giơ hai tay lên, chậm rãi kề sát đứa trẻ.

Con bé đang đọc sách, nhìn rất nghiêm túc, khóe miệng mang theo ý cười, hân hoan rất đáng yêu.

Đột nhiên, con bé cảm giác được hai ngón tay đang đặt lên hai bên trên huyệt thái dương.

Nó hơi nghi ngờ hỏi:

- Chú?

- Xoa bóp cho cháu, bảo vệ đôi mắt.

- Vâng.

Con bé lên tiếng, tiếp tục nhìn sách của mình.

Huyệt thái dương truyền đến lực đạo vừa đủ, đứa trẻ cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó, đứa trẻ trông thấy người chú kia lặng lẽ đi tới phía sau quầy ngồi xuống ghế .

- Chú, chú sao vậy?

- Không sao.

Châu Trạch xua xua tay.

Đứa bé tiếp tục cúi đầu xuống đọc sách,

Sau đó,

- Bốp!

Một tiếng giòn giã,

Đứa trẻ ngẩng đầu, lại nhìn về phía quầy hàng bên kia lần nữa, phát hiện ra một bên má Châu Trạch đỏ lựng.

- Chú?

- Đánh con muỗi.

Châu Trạch hoàn toàn thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó tựa lưng lên trên ghế, trong nội tâm phát ra một tiếng thở dài:

- Mẹ nó, vẫn là không xuống tay được, mình sao lại vô dụng như vậy?

Đứa bé hiển nhiên không cảm thấy được mùa đông ở đâu có muỗi nhưng vẫn đứng lên, nhìn chung quanh một chút, như là giúp Châu Trạch tìm muỗi.

Mẹ nó, ngươi tiếp tục giả vờ, ngươi tinh ranh đùa giỡn trên người!

Vẫn còn diễn!

Còn diễn giống như thật vậy!

Nhanh thè lưỡi ra, chúng ta tới đánh một trận!

Ngươi gϊếŧ chết ta hoặc ta gϊếŧ chết ngươi tốt biết bao ,

Còn khoác lên mình một bộ dáng con nít, là ăn chắc rằng ta không ra tay được?

Ta... Thật đúng là không hạ thủ được.

Ta khinh!

Châu Trạch có chút bất đắc dĩ, xoay người đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, hung hăng vỗ nước lạnh lên mặt mình.

- Trước kia là bác sĩ, trị bệnh cứu người là bản năng, là nghề nghiệp, bây giờ con mẹ nó đã biến thành quỷ, sao vẫn còn là người tốt làm gì! Đồ vô dụng!

Châu Trạch đối diện với tấm gương bắt đầu tự quở trách chính mình trong gương.

Ngay sau đó, Châu Trạch lại phát hiện, gần đây tần suất hắn chửi mình còn cao hơn tần suất hắn mắng Từ Nhạc.

Mà đứa bé gái vốn ngồi ở trong tiệm sách đọc sách, lại vào lúc này để sách xuống, ánh mắt có chút thâm sâu nhìn thoáng qua hướng cửa phòng vệ sinh nhưng không hướng nơi đó đi tới, mà là ra khỏi tiệm sách,

Đi tới chỗ sát vách.

...

- Cha, mẹ, các người khuyên con thế nào cũng đều vô dụng, con muốn hai người đường đường chính chính cùng con ngồi ăn cơm chung, hắn có thể như vậy, con cũng có thể biến hai người thành như vậy! Cả nhà chúng ta, vẫn có thể tiếp tục sống chung một chỗ, giống như trước kia.

Hứa Thanh Lãng vẫn tiếp tục lảm nhảm.

Đột nhiên lúc đó,

Hai tấm da người vốn treo cạnh mâm bắt đầu đung đưa như phát điên.

Trên mặt Hứa Thanh Lãng lộ ra vẻ khϊếp sợ, anh ta ngẩng đầu, nhìn về những lá bùa vàng được dán trên tường ở trong phòng mình nhưng phát hiện vài lá bùa kia không biết vì sao đã biến thành màu xám tro.

Anh ta chợt vén rèm lên xông ra ngoài,

Liền nhìn thấy một cô bé, đứng trong tiệm mì nhà anh ta.

Cô gái há miệng, đầu lưỡi thật dài thò ra ngoài,

Rất dài, rất dài, hình dáng dọa người!

- Âm Ti có thứ tự, người chết phải lên đường.

Trong miệng cô bé truyền ra một âm giọng trẻ con.

Sau một khắc, hai tấm da người trong phòng bắt đầu uể oải, biến chất, mất đi ánh sáng, cũng không còn mềm dẻo, hai luồng khí màu trắng chảy xuống thành giọt, rơi vào người cô gái kia, hóa thành hình dạng hai người trung niên một nam một nữ.

Bọn họ đung đưa đung đưa, dường ngư đã quên hết tất cả,

Chỉ biết vô tri vô giác dọc theo đầu lưỡi ngày càng dài ra của đứa bé kia từng bước đi đến, tựa như đầu lưỡi kia, chính là một cánh cửa, thông hành đến một nơi nào đó không ai biết.

Thời gian dần trôi qua, thân hình của bọn họ bắt đầu càng lúc càng mờ nhạt, cũng càng ngày càng mơ hồ.

- Cô… Cô rõ ràng... Cô lại là...

Trước đó không lâu Hứa Thanh Lãng còn ôm qua đứa bé xinh xắn kia, giờ đây vẻ mặt tràn đầy vẻ khϊếp sợ, nhưng khi anh ta nhìn thấy cha mẹ mình đã đang từ từ biến mất,

Lúc này, anh ta cuồng loạn với ý đồ muốn xông đến, nhưng mà hai chân anh ta như bị gông cùm xiềng xích, không thể chạy, ngược lại còn ngã nhào trên mặt đất.

Anh ra vươn tay, chỉ vào cha mẹ của mình, bắt đầu cầu khẩn nói:

- Không được dẫn bọn họ đi, không được dẫn bọn họ đi. Tôi không có hại người, cho tới bây giờ cũng không làm hại ai, tôi chỉ muốn cùng một chỗ với người nhà. Bọn họ cũng không có hại người! Không được, không được, van xin cô, tôi cầu xin cô, cầu xin cô...

Đối diện với Hứa Thanh Lãng khóc lóc kể lể cầu xin, đứa bé kia vẫn thờ ơ như trước, mãi cho đến khi hai linh hồn hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, cô ta mới một lần nữa thu hồi đầu lưỡi của mình, rồi sau đó, một lần nữa biến trở về dáng vẻ đáng yêu.

Hứa Thanh Lãng cảm giác l*иg ngực mình như bị người khác đào khoét tận tâm can,

Cha mẹ của anh ta đã hoàn toàn rời bỏ anh ta rồi.

Vành mắt Hứa Thanh Lãng hiện đầy tơ máu, anh ta dùng sức nện gạch men sứ dưới mặt đất, hung hăng đập,

Đột nhiên, anh ta như nghĩ tới điều gì, lập tức chỉ tay sát vách, quát:

- Hắn cũng không phải là người, hắn cũng không phải là người, vì sao cô không bắt hắn, vì sao cô không bắt hắn. Việc này không công bằng, cô thật không công bằng!

- Hắn cũng không phải là người, tại sao cô chỉ bắt cha mẹ tôi? Hắn cũng không phải là người, không công bằng, không công bằng!