Chương 98

Đại học không quản lí nghiêm như cấp ba, tuy rằng cũng canh cửa nhưng chỉ đưa ra lí do hợp lí thì dì quản lí kí túc cũng sẽ cho đi.

Đương nhiên, ghi tên thì vẫn phải làm, lí do cũng phải có đầy đủ mới được.

Thịnh Hạ khoác áo lông choàng khăn quàng cổ mới chạy xuống lâu, cái khó ló cái khôn mà nói với dì quản lí kí túc trong nhà có chuyện đột xuất, người nhà tự tới đón. Dì quản lí thấy vẻ ngoài của cô ngoan ngoãn, vẻ mặt nôn nóng nên cũng không nghi ngờ, chỉ dặn dò cô phải chú ý an toàn, ghi tên rồi mới mở cửa cho Thịnh Hạ ra ngoài.

Bởi vì kích động, cũng bởi vì nói dối nên hơi chột dạ trong lòng, sắc mặt của Thịnh Hạ có chút hồng, cũng trời tối nên không nhìn ra. Cô nhỏ giọng cảm ơn dì quản lí rồi vội vàng đẩy cửa kí túc xá chạy ra ngoài.

Bông tuyết nhẹ như lông ngỗng mà rải đầy đất, trải toàn bộ thế giới thành màu trắng bạc, gió lạnh thổi thẳng vào mặt Thịnh Hạ khiến cô giật mình một cái, nhiệt độ trên mặt giảm xuống vài độ.

Thịnh Hạ sợ hãi thán phục mà nhìn tất cả, đôi mắt trừng đến nỗi vừa tròn vừa lớn nhưng lúc này cô không có tâm trạng ngắm tuyết, ngẩng cổ mà nhìn khắp mọi nơi. Cuối cùng thấy dưới đèn đường cách đó không xa, là một chàng trai mặc một chiếc áo khoác lông dài màu đen, tóc đen cắt ngắn gọn gàng.

Nam thần!

Thật sự là anh ấy!

Thịnh Hạ vui đến nỗi xém hét chói tai, cũng may còn giữ được một chút lí trí mới cố gắng kìm nén tiếng hoan hô sắp ra khỏi miệng.

“Đứng ở kia làm gì vậy? Lại đây.”

Chàng trai dang tay với cô dưới cơn tuyết, Thịnh Hạ muốn cười và mũi cũng đột nhiên chua xót một chút. Cô cất bước chạy tới chỗ anh, dáng vẻ gấp không chờ được như một con chim nhỏ xa tổ đã lâu cuối cùng mới được về nhà.

Lăng Trí ôm chặt con chim nhỏ này trong l*иg ngực, sau đó đã bị nhiệt độ trên cổ từ trong nhà của cô ủ đến mềm mại.

“Đã trễ thế này, sao… sao anh lại…” Cảm nhận được cái ôm khỏe khoắn mạnh mẽ của chàng trai, Thịnh Hạ vui đến nói năng lộn xộn: “A a a không phải em đang nằm mơ chứ?!”

Khóe miệng Lăng Trí hơi cong lên, giơ tay áp lên mặt cô một cái rồi nói: “Bây giờ còn cảm thấy mình đang nằm mơ sao?”

Thịnh Hạ bị anh làm cho lạnh đến nỗi run rẩy cả người “Ai da” một tiếng rồi che khuôn mặt lại, ngây ngốc nở nụ cười: “Không cảm thấy… nhưng mà tay anh thật là lạnh quá, có phải chờ rất lâu rồi hay không?”

Nói đến đây Thịnh Hạ vội cởi khăn quàng cổ của mình xuống, nói: “Mau choàng lên! Cẩn thận bị cảm!”

“Không cần, anh…”

Lăng Trí muốn nói mình không lạnh nhưng Thịnh Hạ không yên tâm, một hai phải khoác khăn quàng cổ cho anh. Lăng Trí bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm cô vào trong ngực, sau đó dùng khăn quàng cổ thật dài của cô bao bọc Thịnh Hạ và bản thân lại một chỗ.

Lúc này Thịnh Hạ không hề giãy giụa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà ôm eo anh, cả người vùi vào ngực của Lăng Trí.

“Anh đặt một phòng ở khách sạn ngoài trường bọn em, chúng ta đi đến đó nói chuyện chứ?” Lăng Trí cúi đầu hỏi cô.

Bên ngoài lạnh lẽo nên không thể đứng như vậy mãi được, Thịnh Hạ không hề suy nghĩ mà gật đầu.

Hai người cùng nhau bước ra ngoài trường.

Vừa đi, Thịnh Hạ vừa hỏi Lăng Trí: “Sao anh lại đột nhiên bay tới vậy? Sẽ không ảnh hưởng công việc chứ?”

“Em cũng bị bắt nạt khóc rồi, anh nào còn tâm trạng làm việc.” Lăng Trí cúi đầu lấy cằm cọ cọ tóc cô, giọng nói giống như bông tuyết bay bốn phía, mềm nhẹ lại lộ ra lạnh lẽo: “Bạn cùng phòng kia của em cuối cùng thế nào?”

Anh nói nhẹ nhàng nhưng Thịnh Hạ biết tính cách nghiêm túc làm việc của anh thì chắc chắn đã sắp xếp công việc ổn thỏa mới dành thời gian chạy tới. Cô đau lòng mà nhíu mày, ngay sau đó liền có chút tự trách: “Em không sao cả, chỉ vì lúc ấy tâm trạng lúc không tốt nên không né được… Thật xin lỗi, em không nên nói với em, như vậy anh cũng sẽ không…”

Còn chưa nói xong, Lăng Trí liền dừng bước chân, giơ tay búng nhẹ trán cô: “Không nói với anh, vậy em muốn nói với ai?”

Thịnh Hạ sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: “Em…”

“Anh là bạn trai của em, sau này không được nói như thế nữa, nếu không anh sẽ nổi giận.”

Thịnh Hạ ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng ấm áp đồng thời mũi cũng lên men. Không không kiềm chế được mà siết chặt đôi tay đang ôm hông anh, nặng nề gật đầu một cái: “Vâng!”

Lúc này Lăng Trí mới lại hỏi kết cục của Vương Tiên Mai.

Thịnh Hạ nói đơn giản một lần, thấy dáng vẻ cau mày không hài lòng của Lăng Trí thì không khỏi mềm lòng khuyên nhủ: “Anh cũng đừng tức giận mà, dù sao em và cô ấy sau này cũng không còn quan hệ nữa. Khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau một lần, không cần vì cô ấy mà phá hư tâm trạng.”

Lăng Trí dừng lại, sắc mặt hơi thả lỏng: “Ừ.”

“Lại nói tiếp hôm nay em không chỉ lấy hết can đảm giải thích với mọi người mà còn chủ động đi tìm thầy cô để cầu xin cho Vương Tiên Mai đấy, có thể được mấy đóa hoa hồng nhỏ vậy?” Đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, đôi mắt Thịnh Hạ cong lên.

Lăng Trí cúi đầu nhìn cô: “Em muốn mấy đóa?”

Thịnh Hạ chớp mắt: “Ba… bốn đóa, thế nào cũng phải được bốn đóa đúng không?”

“Năm đóa.” Lăng Trí có chút tức cười, xoa xoa đầu cô rồi nói: “Một đóa nữa xem như an ủi.”

Ánh mắt Thịnh Hạ sáng lên, vui vẻ nói: “Ôi chao anh thật đúng là một nam thần hào phòng mà!”

Lăng Trí bị giọng điệu lố lăng của cô chọc cười, tâm trạng tồi tệ một ngày cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Nhưng nhìn gương mặt tươi cười giống như đúc bình thường của cô, anh lại không cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại, cảm giác nôn nóng bất lực trong lòng càng sâu.

Cô đã không cần anh an ủi.

Cho dù anh kết thúc công việc trên tay liền lập tức sang đây thì cô đau lòng, cô khổ sở, cô tủi thân đều đã trở thành chuyện quá khứ.

Vào thời điểm cô cần anh nhất thì anh vẫn không thể cho cô được thứ gì.

Một lần hai lần còn tạm chấp nhận, nấu trong thời gian lâu dài thì cô có thể cảm thấy mệt mỏi hay không? Có thể vì ấm áp người khác mang lại mà dần dần không còn ôm ấp hi vọng với anh nữa hay không?

Lăng Trí rũ mắt, nhớ tới lúc mình làm việc mệt mỏi hoặc tâm tình không tốt đều muốn ôm cô, lại chỉ có thể ôm không khí thì cảm giác này lại trống rộng không thể miêu tả.

Anh biết rõ khi mình cần đối phương mà người đó lại không ở bên người là cảm giác mất mát bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu.

Thời gian bốn năm, những giày vò này sẽ tích lũy thành cái gì?

Lăng Trí không dám nghĩ.

Anh chỉ biết mình không thể tiếp tục bị động như thế nữa.

Sau khi nhận ra điểm này, trong lòng chàng trai cũng dần dần có dự định nhưng anh không nói với Thịnh Hạ, mà bước chân nhanh hơn, dẫn cô vào khách sạn đã đặt xong.

Hơi ấm kéo tới thì bông tuyết rơi trên người cũng bắt đầu tan, hai người vội cởϊ áσ lông lau lau. Thịnh Hạ thấy tóc Lăng Trí cũng ướt nên lo lắng anh bị cảm, liền xoay người chạy đến nhà vệ sinh: “Em lấy khăn lông lau tóc cho anh!”

Lăng Trí bận rộn mấy ngày, lại thức đêm chạy tới nên thân thể mệt mỏi đến đáng sợ. Vừa rồi ở bên ngoài chịu gió lạnh còn có thể giữ vài phần tỉnh táo nhưng tiến vào phòng, bị máy sưởi hun một lát liền thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu lan ra.

Anh lười biếng ngồi lên giường, vừa định ngả người ra sau thì điện thoại bị Thịnh Hạ ném bừa lên giường đột nhiên rung một cái. Lăng Trí nghiêng đầu nhìn theo phản xạ thì thấy xuất hiện một thông báo tin nhắn.

@Mộc Mộc Mộc Tử gửi tin nhắn cho bạn: Blogger blogger, xin hỏi quan hệ của cô và Lăng Trí rốt cuộc là cái gì vậy! Tôi tò mò muốn chết rồi!

Là tin nhắn Weibo, đầu óc mệt mỏi của Lăng Trí tỉnh lên, sau đó mới chậm chạp nhận ra mình không biết Thịnh Hạ còn chơi Weibo. Lại thấy Mộc Mộc Mộc Tử này còn nhắc tới anh, Lăng Trí lập tức liền tò mò Thịnh Hạ đăng cái gì trên Weibo.

Vừa lúc Thịnh Hạ cầm khăn lông trở lại, anh chỉ chỉ điện thoại của cô rồi nói: “Có người nhắn tin cho em.”

“A, vâng.” Thịnh Hạ đi tới cầm điện thoại lên nhìn: “…!!!”

Sao lại là tin nhắn Weibo!

“Làm sao thế?” Thấy cô đột nhiên cứng đờ, Lăng Trí nhướng lông mày một chút.

“Không… không có gì!” Mắt thấy mình sắp bị bại lộ, Thịnh Hạ vừa chột dạ vừa hoảng hốt, đảo mắt muốn bỏ chạy.

Vốn Lăng Trí chỉ có chút tò mò, bây giờ lại thấy không đúng lắm nên trong lòng anh khẽ động, bắt lấy cánh tay Thịnh Hạ mà kéo cô vào trong l*иg ngực mình, đôi mắt híp lại: “Em có chuyện giấu anh.”

Thịnh Hạ: “…”

Trong lòng Thịnh Hạ đập thình thịch thình thịch không ngừng, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng hồng: “Em… em… em… em không có, em chỉ muốn đi rửa… rửa tay…”

“Đúng không, vậy em đưa điện thoại cho anh, anh xem Weibo em một chút.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ không hề hé răng, một lúc lâu sau lại đột nhiên giơ tay quấn lấy cổ anh, đưa lại gần mà hôn lấy môi anh, thân thể cũng mềm mại dán lại: “Ôi chao, We… Weibo có cái gì đẹp đâu, anh vẫn nên nhìn em đi, em vẫn đẹp hơn!”

Tác giả có lời muốn nói: Nhiệt Nhiệt: Mỹ nhân kế biubiubiu!