Chương 97

Lăng Trí bị tiếng khóc đột ngột xuất hiện của Thịnh Hạ làm cho hoảng sợ, ý cười trên mặt cũng lập tức trầm xuống: “Nhiệt Nhiệt?”

“Em… em hu hu hu hu hu…” Tủi thân và đau khổ không thể miêu tả giống như bong bóng thổi căng trong lòng Thịnh Hạ, cổ họng cô bị tiếng khóc chặn lại nên không nói được đầy đủ, dứt khoát bước nhanh vào phòng ngủ, khóc một hồi đã đời.

Lăng Trí nghe thấy mà treo cao trái tim.

Quen biết lâu như vậy, cô chưa từng khóc đến đáng thương như vậy.

Đây là bị ai bắt nạt sao?

Nghĩ đến tính tình vừa mềm mại lại sợ người lạ của cô gái nhỏ, khóe miệng chàng trai mím chặt, khuôn mày vốn sắc bén lại càng thêm uy nghiêm, mắt đào hoa đen nhánh càng lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi. Nhưng âm thanh của anh lại rất nhẹ nhàng: “Nhiệt Nhiệt ngoan, không khóc, em nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước được không?”

Thịnh Hạ được nam thần dỗ dành thì càng khóc hơn, cô đột nhiên vô cùng vô cùng nhớ anh.

Nhớ hoài bão anh ôm ấp lúc trẻ tuổi tuy gầy yếu nhưng lại cháy bỏng, nhớ nụ cười lạnh lùng, cô đơn nhưng lại ôn nhu với cô, muốn hôn anh, muốn ôm anh, muốn chôn vào ngực anh làm nũng nói ra những tủi thân…

Nhưng anh không ở bên cô, anh cách xa ngàn dặm.

Cô cũng không thể tự mình bay qua tìm anh, bởi vì mấy ngày nay anh bận rộn công việc lại phải đi công tác.

Nước mắt của Thịnh Hạ lã chã rơi xuống, cô mở miệng muốn nói: “Em rất nhớ anh.” nhưng vừa đến bên miệng lại bị lí trí cản lại. Anh phải lo lắng học tập và công việc đã rất vất vả, cô không thể gia tăng gánh nặng cho anh.

Nghĩ vậy, Thịnh Hạ cắn chặt môi đè ép tiếng khóc muốn phun trào xuống dưới.

Sau một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng ổn định tinh thần, thút tha thút thít kể lại chuyện Vương Tiên Mai đã sao chép tác phẩm mà còn có ý đồ cắn ngược cô.

Lăng Trí nghe xong không nhịn được mà một chân đá bay thùng rác kế bên ra ngoài, dọa nữ trợ lí đang muốn tới kêu anh trang điểm nhảy dựng.

“Lăng… Lăng Trí, đến phiên cậu…”

Lăng Trí quay đầu, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc.

Nữ trợ lí trẻ tuổi vô thức lùi về sau một bước nhưng lại thấy khí thế cường đại, tức giận bừng bừng lại tràn đầy nam tính, cô ta không kìm được mà đỏ mặt, do dự một lát mới đánh bạo đi tới: “Cậu không sao chứ? Có… có cần giúp đỡ gì hay không?”

Lăng Trí không cần giúp đỡ, anh chỉ muốn lập tức bay đến bên cô gái nhỏ, ôm cô một cái, an ủi cô nhưng đã tiến hành chụp ảnh, anh không thể kêu cả đoàn dừng lại chờ mình.

Anh không thể đi, cũng không đi được.

Nhận thức được điểm này, sắc mặt chàng trai càng khó nhìn, anh nhắm lại lại một chút, cố ép tức giận và ức chế trong lòng xuống: “Cảm ơn, tôi không có việc gì, lập tức tới đây.”

“Được…” Thấy anh không nổi giận mà còn thu lại tức giận của mình, trong lòng nữ trợ lí không nhịn được mà nhảy nhót, lá gan cũng lớn hơn một chút. Cô ta lấy vài viên kẹo trái cây từ trong túi ra, đỏ mặt đưa qua: “Cái này… tâm tình không tốt thì ăn chút đồ ngọt sẽ tốt lên một chút, cậu có muốn hay không…”

“Không cần, cảm ơn.” Không đợi cô ta nói xong, Lăng Trí liền hạ giọng cự tuyệt, sau đó xoay người mà dịu dàng nói: “Được rồi không khóc nữa, khóc nữa thì mắt sẽ sưng lên.”

Nữ trợ lí: “…”

Nữ trợ lì nhìn chàng trai thì ra đã có bạn gái, xấu hổ mà ôm trái tim vỡ vụn rời đi trong nháy mắt.

Lăng Trí không quan tâm cô ta, Thịnh Hạ bên kia lại nhạy bén nhận ra cái gì. Trong lòng cô chấn động, vội hít mũi hỏi: “Người mới vừa rồi… hức… là ai vậy?”

“Một trợ lí, không quen biết, tới kêu anh đi trang điểm.” Thấy cô có lòng nói sang chuyện khác, mày Lăng Trí đang nhíu chặt cũng buông lỏng ra một chút nhưng nghĩ đến cô gái nhỏ bị vu khống trước mặt mọi người, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch mà lại không biết phản bác thế nào, trong lòng anh giống như bị ai dùng kim tiêm đâm mạnh vài cái, xuất hiện cơn đau châm chích dày đặc.

Người anh ôm trong lòng bàn tay để cưng chiều che chở lại bị người khác bắt nạt thành như vậy. Vậy mà anh chẳng những không thể trút giận cho cô mà còn không thể ở bên an ủi cô.

Cảm giác nôn nóng bất lực không thể miêu tả như một con bàn tay to, bóp chặt lấy trái tim anh, Lăng Trí cắn chặt hàm, muốn nói cái gì lại bị Thịnh Hạ đoạt trước: “Hả, đến phiên anh rồi sao? Vậy… vậy anh mau đi làm việc đi, em đã không sao rồi…”

Sau khi khóc xong thì trong lòng cũng đã thoải mái hơn rất nhiều, Thịnh Hạ ngượng ngùng dụi dụi mắt: “Em đã giải thích với các thầy cô, sau đó các các thầy cô cũng tin tưởng em. Cho nên anh không cần lo lắng đâu, vừa rồi em chỉ… chỉ hơi khổ sở trong lòng cho nên mới không nhịn khóc được…”

Đối phương có chuẩn bị mà đến, chuyện sao chép này lại khó xem xét, sao cô lại khiến các thầy cô tin tưởng mình được? Lăng Trí nhíu mày, vừa định hỏi thì chuyên viên trang điểm đã tự mình tới kêu anh.

Thịnh Hạ nghe được âm thanh bên chỗ anh thì vội vã tắt điện thoại.

Lăng Trí: “…”

Lăng Trí không còn cách nào khác, chỉ có thể kìm nén xúc động muốn lập tức bay qua tìm cô, đi làm việc trước.

***

Thịnh Hạ là người cái cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi phát tiết xong thì lên giường ngủ một lát thì tâm trạng cũng hồi phục hơn phân nửa.

Không bao lâu, cuộc thi thi kết thúc, ch và Trương Nhã Thiến đã trở lại.

Hai người mang một đống lớn đồ ăn ngon cho Thịnh Hạ, còn mang theo hai tin tức một xấu một tốt.

Tin tốt là lần này tác phẩm của Thịnh Hạ đạt được hạng nhì. Tin xấu là sau khi cô đi, Vương Tiên Mai quỳ xuống khóc xin các thầy cô đừng ghi tội cô ta, các thầy cô không đồng ý nên cô ta xém chút đã nhảy lầu.

Thịnh Hạ bị tin tức đằng sau dọa sợ nhưng nhớ tới những lời lúc trước Vương Tiên Mai nói thì cũng hơi hiểu vì sao cô ta lại phản ứng như vậy. Không giống với thông báo phê bình và xin lỗi trước mặt mọi người, ghi tội sẽ lưu lại vết nhơ trên hồ sơ cá nhân. Đến lúc đó cho dù có thể tốt nghiệp thuận lợi thì có vết nhơ này cũng không thể tìm công việc được, dù sao sao chép cũng là một chuyện cực kì nghiêm trọng ở trong ngành. Mà kết quả này đối với người có mẹ mẹ liệt trên giường, ba có tiền lương không cao như Vương Tiên Mai mà nói… là một chuyện nghiêm trọng không thể chấp nhận được.

Nhưng biết rõ mình không gánh vác nổi hậu quả thì tại sao còn muốn làm như vậy?

Thịnh Hạ không thể hiểu cũng không thể thông cảm cho Vương Tiên Mai. Tình cảnh khó khăn không phải lí do để một người làm chuyện xấu.

Có điều cô ta xém chút đã làm ra chuyện nhảy lầu thì nhà trường chắc chắn sẽ rất khó xử. Thịnh Hạ cũng sợ Vương Tiên Mai thật sự tuyệt vọng mà làm ra chuyện không thể cứu vãn, cho nên sau một lúc do dự thì cô vẫn lấy hết can đảm mà chủ động đi tìm chủ nhiệm khoa, cầu xin giúp Vương Tiên Mai.

Chủ nhiệm khoa lúc trước đã nói như thế thì không thể thu hồi, do đó ông đang rất cần bậc thang đi xuống này. Thấy Thịnh Hạ lòng dạ rộng lớn lại có ánh mắt như vậy thì trong lòng ông rất vui vẻ, cũng càng tán dương cô, về sau lại cho cô không ít cơ hội để bồi dưỡng. Đương nhiên, đây đều là sau này.

Tóm lại, xử lí cuối cùng của khoa đối với Vương Tiên Mai là: Thông báo phê bình và xin lỗi trước mặt mọi người.

Ngoài ra không biết Vương Tiên Mai tự mình xin hay do các thầy cô sắp xếp, dù sao chiều nọ Vương Tiên Mai cũng dọn ra khỏi phòng 327.

Thịnh Hạ và Chương Hân, Trương Nhã Thiến đều cảm thấy như vậy rất tốt. Trải qua chuyện này thì các cô cũng không thể sống chung phòng với Vương Tiên Mai nữa.

Chuyện này cứ như vậy trôi qua, có điều Thịnh Hạ và Vương Tiên Mai cũng bởi vì vậy mà có tiếng trong khoa. Khác nhau chính là Thịnh Hạ có tiếng tốt còn Vương Tiên Mai lại mang tiếng xấu.

Tối hôm nay, vì thay Thịnh Hạ đuổi vận xui thuận tiện chúc mừng cô tránh được một kiếp, Chương Hân và Trương Nhã Thiến kéo cô ra ngoài trường tiêu xài một trận.

Ba người ăn đến căng tròn, lại đến KTV kế bên tiệm cơm ca hát vài tiếng đồng hồ, lúc này mới nói cười mà đi về phòng ngủ.

Về phòng ngủ rửa mặt xong đã vừa lúc 11 giờ, tắt đèn.

Bình thường lúc này Thịnh Hạ đã lên giường nhưng không biết đêm nay ăn quá căng hay là chơi quá high, cô hoàn toàn không có một chút buồn ngủ nào, cũng không muốn lên giường nên đi loanh quanh trong phòng, lấy ghế đẩu ra ban công ngồi.

Đầu tiên cô gọi điện thoại cho nam thần, chắc nam thần đang vội nên tắt máy.

Thịnh Hạ có chút thất vọng nhưng cũng không quá để ý, lấy điện thoại lướt xem Weibo rất lâu rồi chưa đổi mới.

Nam thần quả thực chính là phúc tinh của cô mà, nếu không phải vì anh và tài khoản Weibo thành lập vì anh này thì chỉ sợ hôm nay cô nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch…

Trong lòng Thịnh Hạ nghĩ lại thì có chút sợ lại thấy may mắn không tả được, cô tỉ mỉ nhìn Weibo của mình, nhìn những thứ mình từng ngây ngô hoặc lớn gan, hoặc ngọt ngào hoặc ngượng ngùng, ngây ngốc mà lặng lẽ nở nụ cười.

Lại nghĩ đến Dư Xán và nam thần đều đề nghị cô có thể đăng tác phẩm của mình lên Weibo lũy danh tiếng, trong lòng Thịnh Hạ khẽ động, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà đăng 9 ảnh* trong series “Ấn tượng thành phố X” cùng một dòng cảm nghĩ: Gần đây có việc bận. Còn nữa, nam thần là của tôi, ai cũng không được đoạt của tôi [doge][doge].

*trong bản gốc là “cửu cung cách” là trò sudoku, trong trường hợp này bạn có thể tưởng tượng ra là 9 tấm ảnh được đăng theo kiểu 3x3

Mới vừa đăng đã có rất nhiều bình luận buồn cười của cư dân mạng, Thịnh Hạ thấy một nửa là khen tranh cô đẹp và bị gợi lên hứng thú du lịch, một nửa là hỏi về chuyện người đoạt nam thần với cô và quan hệ giữa cô và nam thần.

Cô bị bình luận của mọi người chọc cười, đọc từng cái từng cái.

Sắp nghỉ đông nên thời tiết thật sự rất lạnh, có điều trong phòng ngủ có máy sưởi, Thịnh Hạ lại ngồi trên ban công đóng cửa sổ nên cũng không cảm thấy lạnh, trái lại còn thấy thoải mái hơn mùa đông trước kia còn ở nhà.

Khoảng 1 giờ rưỡi đêm, cuối cùng Thịnh Hạ mới hơi mệt, cô cất điện thoại đứng lên, đang chuẩn bị vào nhà ngủ thì kinh ngạc phát hiện không biết từ bao giờ bên ngoài tuyết đã rơi như lông ngỗng.

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay.

Bay lả tả, không tiếng động, được chiếu rọi dưới ánh sáng đèn đường lại mộng ảo như truyện cổ tích.

Với tư cách một đứa trẻ phía Nam lớn như vậy rồi mà chưa từng thật sự gặp tuyết, Thịnh Hạ vui đến mở to mắt, cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới đến cũng tan. Cô vội vã cầm điện thoại đến bên cửa sổ chụp ảnh, kết quả mới chụp một tấm thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô vừa nhìn thì ngây ngẩn cả người.

Nam thần? Sao anh lại gọi điện thoại cho cô vào giờ này?

Thịnh Hạ vội vàng ấn nghe: “Alo? Nam thần?”

“Có phải đánh thức em rồi hay không?” Giọng của Lăng Trí có vẻ lười biếng cũng có chút mệt mỏi.

Thịnh Hạ chớp chớp mắt, vội nói: “Không đâu, em vừa mới chuẩn bị ngủ!”

Cô nhìn bông tuyết rơi như lông ngỗng ngoài cửa sổ, nhịn không được mà đè giọng vui vẻ nói: “Em nói anh nghe, thủ đô rơi tuyết rồi! Tuyết rất lớn! Mặt đất cũng trở nên trắng xoá cực kì đẹp! Sáng ngày mai em có thể đi xuống lầu nặn người tuyết và ném tuyết hì hì hì!”

Nghe âm thanh tràn ngập chờ mong và khao khát của cô, khóe miệng Lăng Trí cong lên, giơ tay đón mấy bông tuyết: “Không cần chờ sáng ngày mai đâu, bây giờ cũng được.”

“Bây giờ?”

Thịnh Hạ sửng sốt, còn chưa có phản ứng lại liền nghe nam thần cười khẽ một tiếng, nói: “Đi ra đi, anh chờ dưới lầu phòng ngủ của bọn em.”

Thịnh Hạ đứng ngốc, một lát sau mới giật mình.