Chương 17: Vì sao lại là nữ phụ

Về nước mấy ngày đầu, Cát Giai Uyển đều ở Tây viện.

Khi thức dậy, cô sẽ tập yoga trước ánh mặt trời, đắp chăn bông đọc sách trước khi đi ngủ, Quan Bán nấu ăn rất giỏi, cô ăn nhiều, hai ngày tăng thêm ba cân, nên cô chủ động thêm việc chạy bộ vào buổi sáng. Mỗi ngày đều rất phong phú, không khác gì khi ở nước ngoài.

Nhưng thời tiết ở Hách thành không tồi, ánh nắng tươi sáng, không có mưa, trạng thái đầu gối cô rất nhanh khôi phục khỏe mạnh.

Vê phần Cố Trạm, sau khi anh về nước vẫn luôn bận, thời điểm đi cô chưa tỉnh, lúc về cô đã ngủ.

“Quan Bá, hôm nay không cần làm cơm, tôi có hẹn với bạn, ăn tối ở bên ngoài.”

“Được.”

Cát Giai Uyển đã hẹn Tần Chi. Địa điểm ăn cơm ở Lộc Đình, nơi đó làm gà kho rất nổi danh, xương sườn hoa quế cũng không tồi, nhưng rất đắt, nếu không phải Tần Chi, Cát Giai Uyển căn bản cũng không đến.

Làʍ t̠ìиɦ nhân của Cố Trạm tình, cô có thể ra nông nỗi này, xác thật có chút thất bại.

Tần Chi rất đẹp, dáng người nhỏ xinh, hôm nay mặc một bộ váy trắng, thuần khiết giống như đóa hoa bách hợp trước khi vào cửa đã có người xin số cô nàng, đáng tiếc tướng mạo đáng khinh, đảo mắt một cái cô nàng đã đem danh thϊếp người ta ném vào thùng rác.

Mỗi lần Tần Chi cùng Cát Giai Uyển đi ra ngoài đều sẽ như vậy, Tần Chi thường được bàn tán xôn xao, Cát Giai Uyển ngược lại bị người tw cho ra rìa.

Không phải Cát Giai Uyển không xinh đẹp, mà là cô đi theo bên người Cố Trạm đã lâu, hoặc nhiều hoặc ít đều dính chút huóng vị của Cố Trạm, toàn thân đều tản ra một loại hơi thở “Ta rất khó gần”, làm người vừa thấy liền chùn bước. Trừ phi tuyệt đối tự tin, nếu không thậy sự không dám trực tiếp xuống tay.

Ngược lại Tần Chi thường bị khi dễ.

Cát Giai Uyển thường nói, Tần Chi vừa thấy chính là nữ chính. Bởi vì trong sách, nữ chính đều giống cô nàng, tiểu bạch hoa dễ bắt nạt.

“Vậy còn chị?” Tần Chi hỏi.

Cát Giai Uyển nâng cằm, bởi vì cảm thấy đầu óc chính mình thanh tỉnh, nhìn qua kiêu ngạo không thể giải thích được: “Nữ phụ.”

“Vì sao lại là nữ phụ?”

“Những người thích diễn đầu óc đều không quá bình thường, em gặp qua nam chính đầu óc không thường thường chưa?”

Đã đặt chỗ trước, hai người ngồi xuống, Cát Giai Uyển hỏi Tần Chi: “Lần này trở về, ở đây bao lâu?”

“Nửa năm, sang năm lại đi.”

“Tần nữ sĩ không kháng nghị?”

Tần Chi có một người mẹ, sau khi cùng chồng ly hôn, ham nuốn kiểm soát của bà giống như phun trào, không thể vãn hồi. Khó có thể tưởng tượng, Tần Chi về nước hơn nửa năm, Tần nữ sĩ sẽ tỏ thái độ như thế nào.

“Em lấy hôn nhân ra uy hϊếp. Nếu không cho em về nước, em sẽ khiến cho bà ấy cả đời này, hai tay đều không được ôm cháu.”

Cát Giai Uyển cười cô nàng: “Cho nên em lần này trở về là có nhiệm vụ?”

Tần Chi uể oải nằm liệt, “Đúng vậy. Nếu không chị giúp em hỏi anh Cố Trạm một chút, bên người anh ấy có đàn ông nào chất lượng hay không, giới thiệu cho em?”

“Em tính toán hẹn hò thật à?” Cát Giai Uyển hỏi.

“Bằng không thì sao? Em rất có thành ý.”

Cát Giai Uyển khuấy ly nước chanh, “Chị cùng Cố Trạm như thế nào, không phải em không biết, làm sao có thể nhờ anh ấy giới thiệu đối tượng cho em được?”

Biết quan hệ giữa Cát Giai Uyển cùng Cố Trạm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Tần Chi là một trong số đó.

Giống như Cát Giai Uyển, Tần Chi vẫn luôn không biết nên hình dung như thế nào nút thắt giữa Cát Giai Uyển cùng Cố Trạm, nói đi cũng phải nó lại, chỉ có thể đưa ra kết luận:

“Hai người, chỉ kém một tầng đâm thủng cửa sổ giấy.”

Nào có ai nuôi dưỡng tình nhân bảy năm, lại không thấy mệt mỏi đến phát hoảng?

Cát Giai Uyển nghe xong lại hừ một tiếng: “Em cảm thấy mẹ kế Cố Trạm có thể đồng ý? Bà ta đã sớm đem tầng cửa sổ giấy này gấp dày hơn.”

Hai năm trước Mục Lan có đi tìm Cát Giai Uyển, đơn giản là muốn ở chỗ cô nói bóng nói gió, thử thái độ của Cố Trạm thái độ.

Cát Giai Uyển bối rối, nhìn bà ta hướng về cô không chớp nắt hỏi thăm Cố Trạm, đúng là ăn no không có chuyện gì làm mới làm ra chuyện này đi? Chẳng lẽ cô là người ở bên cạnh Cố Trạm lâu nhất? Nhưng còn không phải bởi vì cô không đủ ngoan ngoãn sao, bí mật của cô cũng không bao giờ đi quá xa, những người này đúng là không hiểu Cố Trạm, có phải chút nữa lại nhét cho cô một tờ chi phiếu không?

Nhưng chi phiếu trong tưởng tượng không xuất hiện, Mục Lan thật sự chỉ hẹn Cát Giai Uyển đi uống trà mà thôi.

Sau đó, Cát Giai Uyển cũng chưa gặp lại Mục Lan.

Đương nhiên, Cát Giai Uyển cũng không đơn thuần cho rằng Mục Lan là một kẻ ngốc chỉ mời cô đi uống trà. Mục đích của Mục Lan chỉ là muốn cô nhận thức rõ thân phận của mình. Mà vừa lúc tình cờ đúng với ý tưởng của Mục Lan, nên cô cũng theo đó kiên định lập trường bản thân sẽ không bao giờ vượt qua ranh giới.

Nếu không phải cô dễ nói chuyện, Mục Lan cũng sẽ không bỏ cuộc.

Cẩn thận nghĩ lại, Cát Giai Uyển hoài nghi bản thân thật sự có cơ hội nhận được chi phiếu. Có lẽ biểu hiện nổi loạn hơn một chút, nói không chừng lúc này cũng đã là phú bà.

Thời buổi này, mấy người không nghe lời lấy chi phiếu, rất dễ xảy ra chuyện.

Cùng ngày tạm biêt với Mục Lan, cô liền xảy ra tai nạn xe, đầu gối cũnh bởi vậy mà bị chấn thương. May mắn không nghiêm trọng, cho tới nay cô vẫn nhớ rõ bộ dáng Cố Trạm lúc ấy phát hỏa, sắc mặt tối sầm, ai chạm vào thì người đó xui xẻo, làm cô hai ngày ở trước mặt anh không dám nói lời nào.

“Chị không thử, làm sao biết được?” Tần Chi rất có hảo cảm với Cố Trạm, nếu không cô nàng cũng không ủng hộ Cát Giai Uyển ở cùng anh, 800 năm trước sớm đã khuyên bảo cô .

Cát Giai Uyển vẫy vẫy tay, “Nói sau đi.” Gần đây Cố Trạm trở nên có chút kỳ quái, ân cần lại dỗ dành, làm cô cảm thấy buồn nôn, phiền muốn chết.

Là người ngoài cuộc, Tần Chi đang xem diễn, cũng không hề tiếp tục hỏi, chậm rì rì uống hai ngụm canh, liếc mắt một cái, thấy được một thân ảnh không quá quen thuộc nhưng tuyệt đối không xa lạ.

Không rảnh quan tâm đến việc khác, cô nàng vội vỗ vào tayCát Giai Uyển, “Uyển Uyển! Cố Trạm!”

Cát Giai Uyển đang ăn một miếng sườn, bị cô nàng thúc giục, thiếu chút nữa nuốt cả xương, cô chật vật quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Trạm.

Cùng với Hàn Linh.

Mới 7 giờ, bầu trời vẫn còn lộ ra một tia xanh đen, ánh đèn tường nhẹ nhàng, gương mặt kia của Cố Trạm, giống dao nhỏ khắc vào mắt Cát Giai Uyển.

Hóa ra mấy ngày nay anh bận rộn là vì chuyện này.